Nếu Lời Giã Từ Là Không Tránh Khỏi...
Cánh chim trưởng thành đã háo hức muốn cất cánh bay. Cũng sẽ không có lồng cũi nào có thể ngăn cản được nữa. Nếu lời giã từ là điều không thể tránh khỏi thì tất cả còn lại sẽ lại là Manchester United và Sir Alex Ferguson với nhiệm vụ quen thuộc: chứng minh cho thế giới rằng sẽ không có bất cứ ai quan trọng hơn chính CLB, cho dù đó là một siêu sao trưởng thành từ chính bàn tay dìu dắt của mình.
Có lẽ trong tâm khảm của anh, màu đỏ của Manchester United đã bị xóa nhòa bởi màu trắng của Real Madrid. Một ai đó còn có thể liên tưởng đến một cuộc "khủng hoảng hạt nhân Cuba" thời đại mới, thay vì là một phần của chiến tranh lạnh những năm 60 thì đây là cuộc chiến trên bàn thương lượng giữa 2 CLB bóng đá về cái tên nóng nhất trong làng túc cầu thế giới hiện nay. Tại sao lại có sự liên tưởng này? Vì đó là cuộc chiến leo thang giữa 2 bên, mà tất cả những dọa dẫm và đấu trí to tát lại chỉ dẫn đến những động thái mang tính giữ thể diện.
Và United có đủ lí do để phải giữ thể diện. Đường đường với tư cách là nhà tân vô địch của châu Âu, cộng với chức vô địch giải Ngoại hạng năm thứ 2 liên tiếp, Manchester United là ánh sáng duy nhất của bóng đá Anh trong một năm 2008 thê lương. Cuộc đấu tay đôi với đội bóng áo trắng có thể sẽ là cơ hội để United chứng minh rằng bất kỳ ngôi sao nào cũng có thể thay thế được, bất chấp quan trọng đến đâu. Và Quỷ Đỏ có thừa đủ tiềm năng để tạo nên những huyền thoại mới, giống như những gì mà chúng ta vẫn làm trong suốt hơn 100 năm lịch sử.
Mỗi trận đấu Euro 2008 qua đi là một lần phấp phỏng, mỗi bài phỏng vấn qua đi là một lần thất vọng. Nhiều khi, lời hứa "Tương lai của tôi sẽ được định đoạt sau Euro 08" bỗng trở thành xúc tác cho sự phản cảm đối với ĐTQG của anh, bởi không ít CĐV Manchester United chỉ muốn rằng cho họ bị loạt thật sớm để mọi quân bài có dịp được lật ngửa, và câu hỏi về tương lai bỏ ngỏ sẽ được trả lời một cách đích đáng. Nhưng có lẽ ngày đó sẽ còn xa. Đức sẽ là "nạn nhân" tiếp theo dưới mũi giày của anh, và mũi dao của sự im lặng sẽ lại một lần nữa cứa vào lòng các CĐV trung thành của United.
Và rồi một ngày không xa, lời tuyên bố chân thành từ người con của thành Manchester về ý định muốn ra đi sẽ còn đau đớn hơn, bởi xét cho cùng, cả Man Utd, Sir Alex Ferguson và tất cả CĐV Quỷ Đỏ chưa từng phải trải qua cảm giác này - cảm giác để vuột mất ngôi sao sáng giá nhất của bóng đá thế giới về tay một đội bóng mà anh cho rằng lớn hơn cả United. Không chỉ mất đi một tài năng, hơn cả, United sẽ mất đi cái uy của một ông lớn, mất đi sức mạnh trên bàn thương lượng trong tương lai. Và đó có thể là lí do tại sao chúng ta đã phải tuyên bố: "Thà để anh trên khán đài chứ nhất quyết không bán!"
Khúc mắc ở đây không phải là ở cuộc thương lượng về bản hợp đồng mới, cho dù vẫn còn hy vọng mong manh những níu kéo từ bán đảo Iberia sẽ bị "giản ước" đi bằng những đồng bảng - nói chính xác là một bản hợp đồng hậu hĩnh chưa từng có - sau khi anh trở về Manchester từ kỳ nghỉ hè sau một mùa bóng dài mệt mỏi và một Euro căng thẳng. Có thể rằng khi đấy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn đối với tất cả mọi bên, khi mà bầu không khí bớt ngột ngạt, và cả anh lẫn CLB đều bớt căng thẳng từ những tin đồn thất thiệt của báo giới.
Không phải chuyện hợp đồng, mà chỉ có một khúc mắc duy nhất có thể hoàn toàn chấm dứt con đường trở lại sân Old Trafford, đó là sự chấp nhận của "bố già". Quan hệ giữa Sir Ferguson và anh đã không ít lần được mô tả như giữa cha và con, bởi cũng chính bàn tay này đã chọn anh từ xứ Bồ Đào Nha xa xôi để mang về dìu dắt trở thành một siêu sao như ngày hôm nay, và cũng chính bàn tay này đã che chở cho anh sau những biến cố năm 2006. Nhưng khi mà thay vì đưa tay mình ra nắm lấy bàn tay "người cha", anh lại quyết định tự tay cắt đứt quan hệ giữa hai người, thì sẽ không có đường quay trở lại. Nếu như trong tâm khảm, anh không còn muốn chung màu áo với những Ferdinand, Rooney hay Tevez nữa, thì kể cả ép buộc cũng không còn nghĩa lý gì. Ngược lại, chính United sẽ là bên chịu thiệt thòi, bởi để giữ chân anh, CLB hoặc sẽ phải phá vỡ hoàn toàn hệ thống lương bổng hiện nay, chấp nhận nhượng bộ phía đòi hỏi, hoặc đơn thuần là quỳ gối cầu xin anh ở lại. Liệu có bao giờ một Manchester United uy hùng và một Sir Alex Ferguson kiêu hãnh chịu làm vậy?
Giả sử như với 60-70 triệu bảng thu về từ thương vụ này, United mua về 1 siêu tiền đạo và 1 tiền vệ đẳng cấp để thế chỗ anh: sẽ mất bao lâu để một Manchester United quyến rũ làm quên đi nỗi đau để mất anh? Hãy thử nhớ lại, Quỷ Đỏ có còn biết ghi bàn sau khi Ruud van Nistelrooy rời sân Old Trafford không? Hàng thủ của United có tan nát sau khi Jaap Stam bị bán không? Sẽ không còn ai đá phạt hay tạt bóng cho United nữa sau khi Beckham ra đi? Ngày Eric Cantona bất ngờ tuyên bố giã từ sự nghiệp có phải là ngày tận thế không? Cái ngày huyền thoại George Best trôi theo những dòng champagne bất tận để mãi ăn mừng vinh quang của tuổi 27, United có sụp đổ không? Lịch sử đã chứng minh rằng cho dù nước mắt có chảy thành dòng như lời giã từ một ngôi sao mặc áo đỏ, nỗi đau rồi cũng sẽ nuốt vào trong để bắt đầu một ngày mới.
Cho dù việc níu giữ ngôi sao sáng nhất kể từ thời George Best ở lại với sân Old Trafford, triết lý của Sir Ferguson rằng cả cầu thủ lẫn HLV có thể ở, có thể đi, nhưng CLB sẽ mãi trường tồn sẽ vẫn là một chân lý không thể xóa nhòa. Là cỗ máy ghi bàn, là chất ngẫu hứng trong từng pha đi bóng, là biểu tượng của sự thống trị: siêu sao mà United đang có trong tay sở hữu tất cả những phẩm chất quý giá của một cầu thủ hoàn hảo. Anh là hiện thân của sức sáng tạo vô bờ nơi United. Nhưng anh không phải là người duy nhất trên thế giới có khả năng làm điều đó. Và anh cũng chỉ là một cá nhân trong trò chơi 11 người này.
Có thể không phải là chuyên gia trong lĩnh vực đấu khẩu, đấu trí và dùng mọi tiểu xảo, thủ đoạn trên bàn thương lượng chuyển nhượng, nhưng HLV Alex Ferguson có những biệt tài khác mà không phải ai cũng có được. Nếu có một ai đó thích hợp hơn trong việc "biến đau thương thành hành động", tiếp tục tìm kiếm và xây dựng lớp kế cận, thì đó là Sir Fergie, đặc biệt nếu Man Utd có thể thu về một khoản tiền phá vỡ mọi kỷ lục. Càng tham chiến, Man United lại càng tiếp thêm "đạn" cho Real tấn công vào tư tưởng cầu thủ của mình. Chẳng hạn như biết được về niềm kiêu hãnh của ngôi sao mà họ đang chèo kéo, Real hoàn toàn có thể tác động vào suy nghĩ của anh, nói rằng bước chuyển của anh từ Manchester tới Madrid sẽ mang tính cách mạng, cứu United khỏi nợ nần.
Real Madrid cần ngôi sao của United như bước tiến đầu tiên trong công cuộc gây dựng lại chiến dịch marketing toàn cầu về thương hiệu Galacticos ("dải Thiên hà") vốn đã xuống dốc từ sau thời Zidane và Beckham. Họ cần một gương mặt mới để làm sống lại mối lương duyên giữa 2 khái niệm "Real Madrid" và "bóng đá quyến rũ, sáng tạo". Sức hút mãnh liệt của thương hiệu độc quyền toàn cầu sẽ là tác nhân lợi hại bậc nhất đối với quyết định của anh. Còn vũ khí duy nhất mà Manchester United hiện đang có là bản hợp đồng mới chỉ vừa ký hè năm trước, và đề xuất nâng lương gấp rưỡi mức ghi trong đó, hiện vẫn đang bỏ ngỏ chờ quyết định của anh. Manchester không có khí hậu Địa Trung Hải, không có 9 danh hiệu vô địch châu Âu, và đáng tiếc là cũng không có mặt trong giấc mơ thời thơ ấu của anh. Vậy thì cơ hội nào cho Quỷ Đỏ?
Manchester United vẫn có thể níu giữ đôi chân anh ở lại, nhưng tâm trí thì có lẽ là đã không còn. Có thể kết luận được không rằng trận chiến đã ngã ngũ? Còn nhớ lại, sau World Cup 2006, Sir Ferguson chỉ cần một cuộc nói chuyện là đã có thể thuyết phục được rằng Manchester Utd cần anh, rằng CĐV Quỷ Đỏ yêu quý anh, và rằng chính ông sẽ đứng ra bảo vệ anh khỏi búa rìu dư luận Anh như đã từng làm với Beckham 8 năm trước đó. Còn bây giờ, liệu có cần thiết không một chuyến bay đưa Sir Alex từ Manchester tới một bãi biển nhiệt đới nào đó, nơi anh sẽ thư giãn gân cốt sau một năm chinh chiến mệt mỏi, cả trên sân cỏ lẫn trong lý trí?
Theo manutd.com.vn