Website UEFA có dòng tít: “Quả bóng Vàng châu Âu đã hoàn tất một năm vàng cho Ronaldo”. Năm nay đúng là một “năm vàng” của Cristiano Ronaldo - chói lọi như quả bóng vàng mà France Football dành tặng cho anh vậy…
Ngoài 2 chức vô địch Premiership và Champions League giành được cùng Manchester United, năm nay C.Ronaldo đã giành tới 8 danh hiệu cá nhân. Cuộc bầu chọn của France Football gần như chỉ mang tính hình thức, khẳng định lại điều mà ai cũng đã thừa nhận.
Có người nói CR7 chỉ là “cầu thủ lớn của những trận đấu nhỏ”, với dẫn chứng về những trận đấu cuối của Champions League và thất bại ê chề của ĐT Bồ Đào Nha do anh làm thủ lĩnh tại EURO 2008. Nhưng M.U đã thậm chí không thể lọt qua vòng bảng Champions League nếu không có C.Ronaldo: những bàn thắng của anh đã trực tiếp đem về cho đội chủ sân Old Trafford 9 điểm tại vòng bảng. Và chẳng phải C.Ronaldo cũng đã ghi bàn trong trận CK Champions League?
Nói như cây viết thể thao danh tiếng Ewan MacDonald, thì Ronaldo đoạt “Quả bóng Vàng” sẽ có lợi cho bóng đá thế giới. Nó thừa nhận giá trị của những sân chơi “bình dân” cấp CLB, chứ không phải như năm 2006, khi danh hiệu được trao cho Cannavaro, nhà vô địch thế giới nhưng lại có một Scudetto bị tước ở Juve, một nửa mùa giải thất bại tại Real, hay năm 1996, khi George Weah bị bỏ quên để trao danh hiệu cho Sammer chỉ vì cầu thủ Đức đã lên ngôi tại EURO ‘96.
Ronaldo giành danh hiệu xứng đáng. Vậy còn gì để nói về anh?
Có một điều thú vị: trong những tuần gần đây báo chí nhắc đến Ronaldo rất nhiều, nhưng không phải vì cuộc bầu chọn “Quả bóng Vàng”. Người ta nói về tư cách của anh. Sau trận giao hữu Brazil và Bồ Đào Nha, Silva đã tố cáo Ronaldo “luôn tìm cách chặt chân anh”. Cũng trận ấy, Ronaldo bị chụp ảnh đang lao vào bóp cổ Marcello. Trong trận gặp Man City, Ronaldo vỗ tay trước trọng tài khi bị đuổi khỏi sân vì đã dùng tay chơi bóng.
Những chuyện ấy đến dồn dập vào đúng thời điểm “Quả bóng Vàng” sắp được trao, như một trò đùa của… chính Ronaldo. Trong cùng một khoảng thời gian, anh thể hiện tất cả những gì mình có: một tài năng lớn và một tư cách lệch lạc.
Nhiều người vẫn nhắc lại hình ảnh Ronaldo bĩu môi khinh bỉ sau khi ghi bàn vào lưới Sporting Lisbon ở vòng bảng Champions League năm ngoái. Họ đem so sánh với việc Batistuta khóc khi ghi bàn vào lưới đội bóng cũ Fiorentina, để nói lên cái sự “bạc” của Ronaldo. Nó nói lên rằng anh không phải là một cầu thủ lớn. Nhưng có ai ngờ anh còn đẩy sự bạc bẽo lên một tầm cao mới: quay lưng lại với Ngài Alex khi đã có danh tiếng và được Real Madrid chào mời. Trong thời gian diễn ra EURO 2008, ông Ferguson đã phải hủy chuyến đi nghỉ mát mà bay sang Thụy Sĩ thuyết phục cậu học trò ở lại, nhưng Ronaldo đã cương quyết không tiếp.
Năm vàng, người bạc. Alex Ferguson thì vẫn nhẫn nhịn, để phục vụ cho lợi ích của đội bóng. Như cái lần ông lờ đi việc Ronaldo “chỉ đạo” Nani và Anderson làm nên một cuộc ăn chơi thác loạn xôn xao nước Anh hồi giữa năm ngoái. Có Bóng vàng thật đấy, có danh hiệu lớn nhỏ thật đấy, nhưng để nhận được sự tôn trọng của CĐV hay cả những đồng nghiệp, với Ronaldo còn xa vời lắm. Cũng chẳng ai đoán được rằng với thái độ như thế, đến lúc đột nhiên xuống phong độ, đột nhiên mất giá trị sử dụng, Ronaldo có nhận được sự khoan dung và che chở của Ngài Alex, như ông đã từng kiên nhẫn với nhiều cầu thủ của mình hay không.
Trong website Goal.com, một CĐV vô danh đã bình luận: “Ronaldo không có đẳng cấp. Chỉ là một kẻ đang gặp thời” - vu vơ đấy, nhưng có đáng ngẫm không?