-
Southampton - tình yêu và sự lựa chọn
bài viết đầu tiên trong ngày đăng kí đầu tiên, mình chọn để kỉ niệm một kỉ niệm đáng nhớ với FM2008. rất mong mọi người ủng hộ và chia sẻ.
(do tính chất của câu chuyện, xin phép đc giữ nguyên cách đối thoại, dù có thể không được văn hóa cho lắm, nhưng mình sẽ hạn chế đến mức tối thiểu)
SOUTHAMPTON - TÌNH YÊU VÀ SỰ LỰA CHỌN
Southampton, một chiều ửng nắng.
Hôm nay là một ngày kì lạ. nắng rạng màu mỡ gà ở cuối chân trời, phía sau những tòa cao ốc quanh trụ sở đội bóng đá nổi tiếng nhất thành phố - Southampton. Trời không mưa như lẽ ra nó phải. Leon Crouch nhìn xuống qua khung cửa sổ, thở dài. Ánh nắng chiều dịu dàng hắt vào khóe mắt nhăn nheo của người đàn ông đứng tuổi, ve vuốt mái đầu bạc phơ. Bên góc đối diện, một vóc người nhỏ thó trong bộ veston sang trọng ngồi dựa ngửa trên ghế sofa, tay chống cằm đắm mình vào những suy nghĩ vô chừng.
- Anh vẫn giữ quyết định đó?
- Ừ. Người đàn ông trạc chừng 30 tuổi chậm rãi trả lời. đã đến lúc, Leon ạ.
- 3 năm, quãng thời gian thần kì đối với một đội bóng như southampton.
- Và với cả tôi, Leon. Nụ cười thở ra trên môi người đàn ông 30 tuổi. Tôi đã có những ngày tháng tuyệt vời ở đây,…
Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế sofa một cách từ tốn, với tay lấy điếu xì gà trên mặt bàn, châm lửa, làn khói trắng phả ra hững hờ hướng về khung cửa.
- Tôi hiểu. đó là một cơ hội tuyệt vời. nếu là tôi, tôi cũng sẽ quyết định như vậy.
- Đó không chỉ đơn giản là một lời đề nghị hậu hĩnh. Dù đúng là như vậy thật. 100 ngàn 1 tuần. Nhưng ông biết đấy, Leon, đó là tình yêu trong trái tim tôi.
- Tôi hiểu, anh bạn trẻ. Leon cười, vỗ vai người đàn ông châu Á chỉ cao đến vai mình, người mà cách đây 3 năm đến gặp ông với một sự tự tin đến kì lạ. Ánh mắt đó, cương nghị, quả quyết và đầy tự tin:
- Hãy để tôi đảm nhiệm công việc này, và ông sẽ không phải ân hận.
Quả thật, Leon Crouch đã không thể ân hận dù có muốn chăng nữa. 3 năm, 1 chức vô địch coca-cola championship, 1 suất dự cúp UEFA, và đặc biệt, chức vô địch Premiership đầu tiên trong phòng truyền thống. Còn gì có thể hơn? Nếu Leon có hối hận, chỉ là ngày xưa đã chấp nhận Vince Lam vào chức vụ HLV trưởng của con tàu Southampton mất lái, để rồi bây giờ ông phải đau đầu với đám cổ động viên đang la ó ầm ĩ dưới kia, 1 tuần nay.
- Anh sẽ giải quyết những cổ động viên kia như thế nào, Vince?
- Chúng ta sẽ phải nói chuyện với họ, thật rõ ràng.
- Để rồi họ sẽ lao đến và xé anh thành từng mảnh, hử?
- Ông có thể nói nhẹ hơn một chút được không Leon, ông là tôi sởn cả gai ốc.
- Anh hiểu họ yêu anh đến chừng nào mà, người anh hùng.
- Anh hùng. Và giờ người anh hùng đó đang cận kề cái giá treo cổ.
- Vì anh ta cứ một mực tròng thòng lọng vào cổ mình.
Leon cười to.
- Xin lỗi, tôi vào được không ạ?
- À, dĩ nhiên, John, mời anh vào. Leon khoát tay.
John Gorman cao lớn, vạm vỡ như một võ sĩ quyền anh, tay cầm tập tài liệu chi chít những chú thích, bộ đồ thể thao đẩm mồ hôi.
- Đội bóng hôm nay như thế nào, John?
- Vẫn vậy, HLV trưởng. Buồn bã và u uất. Một vài cầu thủ nổi giận.
- Nổi giận? Vince quắc mắt.
- Vâng, nổi giận. Sall và N’Daw choảng nhau trên sân, vất vả lắm mới cản được họ.
- Vất vả cho anh rồi, John. Vince thở dài, bước từ tốn ra cửa. Tôi sẽ đến xem sao.
- Cám ơn ông, HLV trưởng.
Sân tập của đội bóng Southampton.
- Mk, mày là cái *** mà nói vậy?
- Vậy mày là cái *** gì mà cấm tao ko được nói?
- Mày ko được phép gọi HLV là cái thứ đó.
- Fuck it!
Cuộc ẩu đả tiếp diễn, Sall và N’Daw lao vào nhau như thú dữ. Sall cúi thấp người vừa kịp để tránh cú tạt ngang mặt của N’Daw, đồng thời thúc mạnh đầu gối vào bụng đồng đội. N’Daw lăn lộn trên sân.
- Đó là dành cho những kẻ nổi loạn. Sall nhổ toẹt trước mặt kẻ chiến bại.
- Mk, đồ thú cưng.
- Mày gọi tao là gì hả? bị chọc giận, Sall lại lao vào N’Daw đang nhếch mép cười khinh bỉ trong khi Murphy và Surman cố gắng can ngăn đồng đội.
- Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Vince Lam nghiêm mặt.
- Xin lỗi HLV. Có một rắc rối nho nhỏ. Murphy bối rồi gãi đầu.
Vince Lam nhìn N’Daw nhăn nhó dưới sân, còn Sall thì hùng hổ giẫy dụa trong gọng kìm của Surman và De Sanctis.
- Sall và N’Daw, hai anh đi theo tôi. Cả Surman và Murphy nữa.
Bầu không khí trên sân chùng hẳn xuống. Khi nổi giận, Vince Lam trông thật đáng sợ. Ông là một con người của kỉ luật, bởi vậy ông không thể cho phép những chuyện đại loại như thế này xảy ra, một khi ông vẫn còn ở đây.
- De Sanctis, anh giúp tôi chỉ huy đội một lúc được chứ? Đến gặp Gianfranco, ông ấy có việc cần anh giúp đấy. Còn anh, John, đi với tôi giúp những anh chàng nóng tính này hạ hỏa.
Trụ sở đội bóng Southampton – văn phòng HLV Trưởng
-chúng ta vào thẳng vấn đề, sẽ không có café cho bất kì ai. Vince ngồi xuống ghế và bắt đầu nói. Nhưng dĩ nhiên các anh có thể ngồi. John, anh lấy giúp tôi bản nội quy.
- Và bây giờ, ai nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì? Surman, anh nói nhé?
- Vâng, thưa HLV. Sall và N’Daw có một pha va chạm khá nguy hiểm trên sân tập, có lẽ do quá đau nên N’Daw đã có thái độ thiếu kiềm chế, họ đã xô xát.
- Uhm. N’Daw, anh bị đau như thế nào? Cẩn thận đừng để tái phát, gót chân của anh vẫn chưa lành hẳn. Anh vẫn quấn băng đấy chứ?
-Vâng, thưa HLV. Tôi vẫn được kiểm tra mỗi ngày và cảm thấy khá hơn. Nhưng gã này…N’Daw lườm mắt về phía Sall.
- Tôi không cố ý, tôi đã giải thích rồi. Tôi chỉ muốn phá quả bóng đó. Anh cũng thấy là nếu ko cản phá khi Morgan đã bị vượt qua thì sẽ bị ghi bàn.
- Nhưng mày cũng đâu cần thô bạo vậy, hả?
- N’Daw, anh nên kềm chế và cẩn thận lời nói của mình. John nhắc nhở.
- Ra vậy, chỉ là xích mích nhỏ, 2 anh sẽ ôm vai nhau và nói “người anh em”, rồi mọi chuyện sẽ chấm dứt, được chứ?
Sall và N’Daw cúi gằm mặt lộ vẻ không vui, nhưng họ cũng không thể cãi lời HLV trường. Cả hai miễn cưỡng gật đầu.
- Bây giờ thì trở lại sân tập. Anh đưa họ ra sân nhé, John? Còn Surman và Murphy, tôi có chuyện phải nói.
Jonh gật đầu, với tay lấy xấp tài liệu rồi khoác tay ra hiệu cho 2 gã châu Phi cộc cằn đi theo.
- Lẽ ra hắn không được gọi ông là Gã lùn dối trá. Sall vẫn cay cú, anh nói một cách tức tối khi bước ra cửa. Hắn không được phép gọi HLV như thế!
Câu nói bất ngờ của Sall như một mũi dao xé toạc bầu không khí hòa bình giả tạo đang bao trùm. Gorman nhăn mặt, Surman và Murphy thở dài, còn thái độ của N’Daw, thật khó có thể xác định. Một chút lo sợ, sắc tím đậm dần trên làn da sẫm màu, khóe môi giật giật và con ngươi nở lớn khó chịu. Nhưng với bản tính của một thú hoang, N’Daw vẫn ương bướng hất cao bộ mặt cau có quắc mắt về Sall thách thức. trong một khắc tưởng chừng như vô tận, khi mà cả gã khiếm thính cũng có thể nghe được nhịp chuyển động của sợi tóc nâu bồng bền trên mái đầu người đàn ông quyền lực tối thượng trong căn phòng này, tất cả như chờ đợi, cùng hướng ánh nhìn nể sợ về phía người đàn ông châu Á đang đăm chiêu phía sau bàn viết. rất từ tốn, Lam hít thật sâu và ngước nhìn tất cả.
-hít thở sâu nào. Chúng ta đã căng thẳng quá mức, phải không? Sall, tôi biết anh là một người đàn ông chân chính, cương nghị và rất dũng cảm. Cám ơn anh. Còn N’Daw, tôi ấn tượng với tính cách của anh. Rất dũng mãnh và bạo liệt, một chút ngang tàng. Tôi không hề thấy phiền về điều đó. Nó sẽ giúp anh chiến đấu quyết liệt hơn, nhưng là trên sân bóng, với những địch thủ sẵn sàng chọc thủng lưới chúng ta và nhả ra giọng điệu mỉa mai cười cợt chứ không phải ở chỗ này.
Vẫn rất từ tốn, Lam rời chỗ ngồi, hướng về tấm hình chụp tập thể đội bóng southampton, đưa tay lau những vệt mờ trên khung ảnh.
-ở đây chúng ta là một gia đình. Một gia đình lớn. suốt những năm qua, tất cả đã chiến đấu cùng nhau, vượt qua bao khó khăn. Chúng ta đã mâu thuẫn, đã bất hòa, nhưng chúng ta chưa từng xỉ vả thóa mạ nhau bao giờ. Vì sao vậy, N’Daw?
Lam quay lại đối diện N’Daw một cách thình lình, ánh mắt sắc như dao và có sức mạnh của dòng điện hàng ngàn volt nhìn thẳng vào đôi mắt kẻ có lỗi. N’Daw run rẩy.
-Vì sao vậy, N’Daw? Tôi đã làm gì khiến anh phật ý?
Gương mặt N’Daw nhăn nhúm một cách đáng thương. Đôi môi dầy trễ xuống. Mếu máo. Khoảnh khắc yếu đuối của một con người. N’Daw sụp xuống và khóc như một đứa trẻ.
-tôi xin lỗi, HLV. Tôi xin lỗi.
Tất cả đều xúc động, khi tiếng khóc của N’Daw ngày một lớn hơn, vỡ òa hòa với cơ thể hộ pháp đổ gục đương run lên từng đợt. Lam điềm đạm đỡ N’Daw trên cánh tay mình.
-Guirane, tôi hiểu. anh giận tôi, phải không?
N’Daw vẫn khóc.
-ngày tôi đưa anh đến đây, tôi đã nói chúng ta sẽ là một gia đình. Sẽ chẳng ai phải đi cả. tôi xin lỗi, tôi đã nói dối.
N’Daw vẫn khóc rất to, nước mắt làm âm vực phát ra từ cổ họng anh ta vỡ thành nhiều tần số, the thé, khó nghe, nhưng xúc cảm. Lam khoát tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài, để lại gã cục cằn N’Daw khóc nức nở như một đứa trẻ xa mẹ ở lại với mình. Gorman, Surman, Murphy và Sall bước lui. Bóng họ khuất dần nơi chân cầu thang vàng hiu hắt ánh chiều ta hắt qua khung kính. Phía sau, tiếng khóc nức nở vẫn vang lên, từng đợt, từng đợt.
(CÒN TIẾP)
Chủ đề tương tự:
Lần sửa bài viết gần nhất bởi lnhatvinh : 23-05-2008 vào lúc 10:02 AM
-
Viết như tiểu thuyết vậy , còn típ thì post nhanh cho anh em condf thưởng thức
-
Kinh thiệt,bác này là tiểu thuyết gia à
-
Ơ hơ, cũng được đấy, như một đoạn tiểu thuyết. Nhưng Lnhatvinh muốn nhắn nhủ gì đây? Mình đoán là muốn đề cao sự quan tâm đến cầu thủ của HLV à? Chắc đang dẫn Southamton hả? Mình thì chưa dẫn một đội hạng thấp nào cả, nếu có kinh nghiệm nào hay thì chia sẻ nhé.
-
Bạn có blog không ?? sao o post lên blog rồi share link anh em đọc cùng luôn???
Post như thế này đọc không khoái,phải đọc từ đầu tới cuối luôn mới cảm nhận đựoc
(Mà mặt bạn trông nghệ sĩ đấy)
Các món quà mùa Valentine
http://fm-vn.com/diendan/showthread.php?t=26934
-
sao mình cầm Southampton hoài mà ko biết mấy cái tên trên nhỉ, bít mỗi Surman
-
Bác Lnhatvinh còn nữa thì post lên nữa đi, hay quá!
Hồi trước em cũng đã từng chơi Southampton nhưng vừa lên hạng thì máy bị Virus =>
-
cám ơn các bạn đã quan tâm. mình vẫn chỉ đang viết nhưng máy dính virus nặng quá, phải format nên làm mất file save những trận đấu hay khi chơi southampton. giờ mình cũng không biết phải viết như thế nào ^^!
file save đó mình vẫn giữ đc, nhưng đã chơi tới năm 2012 rồi , những trận đấu cũ ko thể nào xem lại đc.
@GreatF_Q: không dám nhận là tiểu thuyết gia, chỉ tập tành viết thôi ^^
@Liverboy318: blog mình đã đóng rồi, hơn nữa vẫn đang viết dở dang thì mất hết tư liệu T_T. mình ko nhớ được hết những chi tiết, nhất là những trận đấu thuộc hạng "điên khùng".
@The_worst_boy: đoạn đầu câu chuyện là 3 năm sau khi mình dẫn dắt southampton, nên lực lượng đội bóng biến đổi rất nhiều. Guiraine N'Daw, Bayal Sall, Daryl Murphy đều là những cầu thủ mình mua về. chỉ nhớ mỗi Murphy mua từ Sunderland với giá 200k euro. đây là cầu thủ mà mình ấn tượng nhất. còn Alejandro Goméz thì chắc mọi người đều đã biết rồi.
@susu: mình chơi southampton lên hạng ngay mùa đầu, dù vô cùng trầy trật. nếu bạn có hứng chơi lại Southampton thì nên mua về Steve Marlet, Matias Almeyda, Giuseppe Pancaro, Bonaventure Kalou, Quinton Fortune, Walter Centeno (free) , Alejandro Gomez (140k euro), Daryl Murphy (200k Euro). ngoài ra có thể mượn thêm Sebastian Leto từ liverpool (parent club), Kavin Gameiro (chú này ghi bàn rất cừ, nhưng chỉ định nên tung vào thay người khoảng 20p cuối, đá từ đầu thì kém lắm), Stephen Wright (90k Sunderland) , Marcos Antonio (Auxerre- loan)
-
nếu mọi người hứng thú với một cốt truyện hư cấu hoàn toàn thì mình sẽ tiếp tục viết thay vì để "đứa con tinh thần" phải chết non như thế này. tiếc là sẽ ko thể có file ảnh minh họa cho mọi người về quá trình chơi của mình đc. mất hết file save match rồi
-
Mất hết save match nhưng hình như vẫn có tỉ số được lưu lại mà bác, bác vinh cứ viết đi, hư cấu cũng được, vì dù sao thì cũng là hư cấu trên những gì đã xảy ra, chắc là cũng vẫn giữ lại được những nét chính!
Cố lên, em chờ truyện của bác!
P/S: Hè này em cũng đang có ý định chơi lại Southampton, nhưng trước hết em phải dẫn Watford lên hạng mùa đầu đã rồi mới đành lòng New game Cảm ơn những lời góp ý của bác, để tuần sau em sẽ cố thử!
Qui định gửi bài
- Bạn không thể lập chủ đề mới
- Bạn không thể gửi bài phản hồi
- Bạn không thể gửi file đính kèm
- Bạn không thể sửa bài viết
-
Nội Quy