Nhân dịp Giỗ Tổ không có độ gì mình nhận lời tham gia chuyến đi về Bà Rịa (bằng xe máy) để xả stress. Không may đây là chuyến đi của các cặp, mỗi mình ta chạy một mình một xe :fa: Chạy ròng rã từ 6h30 tới nơi gần 11h sau đó ăn tối vào lúc 11h30', do nhà của em kia khá rộng nên đỡ tốn tiền khách sạn

Cả bọn ngồi chém gió đến gần 1h sáng mới ngủ, chỗ lạ mình ngủ không quen, chỉ chợp mắt được 2-3h, 6h30 sáng đã dậy. Ăn sáng xong kéo nhau ra bãi biển, đi dạo và ... chụp hình, mình đã kịp làm vài quả độc (up sau)

Tối là tiệc nướng barbicue với bò lá lốt, tôm, mực, đậu bắp, khoai lang và các loại cá viên, tôm chiên và một thùng Ken. Sáng sau bão tới, cả bọn vẫn xách xe đi ăn sáng uống cà phê, mình ngồi một góc chả ai thèm ngó ngàng. Đây có lẽ là sai lầm lớn nhất trong chuyến đi này: không cạ, không gf nên bị lạc lõng

Tầm 10h về lại nhà, cả bọn chơi đánh bài, mình thiếu ngủ nên lũi vô phòng đánh một giấc, mưa ngoài trời rất to, buồn não nuột vừa cô đơn vừa nhớ nhà

Lúc tỉnh giấc thì trời đã nắng trong nghe mọi người nói bão đã tan chỉ còn áp thấp nhiệt đới, ngoài vườn vài cây điều đã ngã rạp ... Ăn trưa xong mọi người xuất phát về nhà lúc này là 3h chiều. Ra đường thì trời bắt đầu mưa, gió thổi ào ào, mưa càng to, gió càng mạnh quang cảnh bên đường là cây ngã, biển báo ngã. Mình lại một mình một xe, lạnh từ trong ra ngoài, lạnh toàn tập :fa: Một thoáng mình suy nghĩ hay đây chính là những giờ khắc cuối cùng, nếu không qua được thử thách này thì coi như mình toi mạng. Nếu có phải chết ngay lúc ấy mình cũng không ngại có lẽ ân hận duy nhất đó là chưa tìm thấy một tình yêu đích thực

Người khổ nhất có lẽ là cha mẹ, em gái vì mình vẫn là trụ cột gia đình. Bạn bè thì không biết khi ta mất rồi có ai buồn mà nhỏ vài giọt nước mắt
Sực tỉnh, không mình không muốn có kết cục như vậy, mình vẫn là một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sống hiên ngang và đây là lúc phải thể hiện hết bản lĩnh vượt khó. Mũ bảo hiểm rớt 2 lần, xe ngã, mình tiếp tục dựng dậy, chạy tiếp. Mưa tuồn vào áo ướt cả ngực, mình bắt đầu hát để tỉnh táo và chống lạnh. Ông trời già vẫn tiếp tục gầm thét, gào rú, như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ dám chạy xe trên đường, có những đoạn mình không thể hát nữa mà chỉ có thể rú vài câu tiếng Anh để tiếp tục chiến. Và cứ thế lúc nhanh thì chạy được 60km/h lúc chậm thì còn 20km/h. Đoạn tới Biên Hòa thì ngập nước, thế thì lội nước, xe hơi chạy ngang văng nước thì ta hưởng trọn

Cầu Đồng Nai và sau là cầu Sài Gòn gió thổi muốn bay xe, một nhóm người không dám chạy phải dẫn bộ. Mình thì gió thổi chiều nào mình nghiêng mình theo hướng ngược lại để chống gió, chân rà rà để chạy

Xuống tới cầu Rạch Chiếc phải chạy một đoạn vòng vèo dưới cầu, nước mưa ướt cả kính phần vì thấm mệt mình chỉ còn nhìn theo đèn những xe trước để quẹo

Và cuối cùng với những cố gắng không biết mệt mỏi, mình cũng về đến nhà vào lúc 6h40', đây là một trải nghiệm khó quên trong đời
