Marchisio, Vidal và Pirlo mà lởm gì?
Pazienza dự bị là ok, chưa kể Marrone. mùa đầu đâu có đá c1, để nhiều làm gì. Mùa sau mua thêm người thay thế Pirlo và 1 tiền vệ trung tâm nữa...
Marchisio, Vidal và Pirlo mà lởm gì?
Pazienza dự bị là ok, chưa kể Marrone. mùa đầu đâu có đá c1, để nhiều làm gì. Mùa sau mua thêm người thay thế Pirlo và 1 tiền vệ trung tâm nữa...
viết tiếp nào lão sei :hahaha:
Dạo này hơi bị bận nên chơi thì đến đầu năm 2013 mà ko có time viết truyện anh chị em thông cảm :daudau:
Phần 5 mình định sẽ viết dài nên chia làm 2 tập nhé
PHẦN 5: Những viên gạch đầu tiên
“Anh thật sự nghĩ những người này sẽ tốt hơn sao ?”
Tôi thật sự ko ưa gì Blanc. Hắn ta cứ phải soi mói từng người 1 về bản danh sách các phụ tá cần bổ sung của tôi đến thế sao ? Và tôi càng không thể hiểu nổi là những người được tôi liệt vào danh sách đều do những người có thâm niên trong công tác chuyển nhượng và đào tạo hơn hắn nhiều lần gợi ý . Và hắn có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền taxi cho Emiliano để dạo gần hết cái xứ Turin này trong suốt trong 3 ngày đầu tiên bước chân đến Turin không ? Tôi nhăn mặt nhìn sang phía những người đi cùng tôi, Pavel, Alex và Gigi. Alex nháy mắt ra dấu tỏ ý muốn tôi nhường nhịn. Tôi nín lặng 1 hồi……..
Tôi dành 1 buổi sáng để gặp gỡ toàn thể các cầu thủ. Cảm giác mình sẽ dẫn dắt những chàng trai trước mặt khiến tôi không khỏi bị run. Tuy nhiên tôi cũng cố gắng để “dứt điểm” việc giới thiệu bản thân và chia sẻ mục tiêu của mình cho toàn đội. Tuy nhiên buổi đầu tiên ra mắt của tôi đã thành 1 câu chuyện đàm tiếu bất hủ trên bàn bia sau này…..
“chào các bạn, tôi là Daniel Amokachi đến từ Nigeria, từ hôm nay sẽ làm HLV trưởng tạm quyền của các bạn. Tôi năm nay mới 38 tuổi, còn ít kinh nghiệm và hy vọng chúng ta sẽ làm việc với nhau 1 cách hiệu quả nhất. Tôi… ờ…. Mong muốn chúng ta sẽ cùng nhau hướng đến mục tiêu chung là chiến thắng, và tôi rất hy vọng vào 1 vị trí xứng đáng với lịch sử và truyền thông của CLB”
Tôi bắt tay đội trưởng Alessandro Del Piero và đội phó Gianluigi Buffon, họ là những huyền thoại, và đến vài tháng trước tôi có nằm mơ cũng ko nghĩ rằng mình sẽ làm HLV của họ.
Đột nhiên có 2 người mặc áo tập bước vào sân tập, họ vừa cười nói như thể ko nhận ra rằng toàn đội đang tập trung. Lúc này cũng đã giới thiệu xong mọi người. Tôi nhìn thấy bóng họ từ xa, và thú thật lúc đó 1 phần vì đang run, 1 phần vì muốn “ra oai” nên tôi lớn tiếng: “2 kẻ vô kỷ luật lười biếng kia là ai vậy, sao bây giờ mới ra sân tập !!!!!” Tôi thấy 2 người họ nhìn nhau và cùng cười, tôi càng giận và quát lớn: “2 anh có muốn phạt chạy vòng quanh sân không, tôi yêu cầu 2 anh nhanh chân đến đây và nêu rõ lý do đến tập muộn.” Và đến lúc này thì…… cả sân cùng cười, trừ mỗi mình tôi ngơ ngẩn không hiểu tại sao. 2 “kẻ vô kỷ luật” đó đến gần và tôi nhận ra đó là…. Giám đốc thể thao Pavel Nedved và Gianluca Pessotto - chuyên viên phụ trách săn tìm tài năng trẻ.
“Vậy ngài tân HLV trưởng định phạt 2 vị khách dự tập này thế nào đây ?” – Pavel cười ranh mãnh.
Tôi ngượng chín người, ra sức bào chữa trong cơn cười ngày càng tăng của toàn đội và những câu châm chọc của Gianluca và Pavel, đôi khi cả Alex và Gigi cũng dự vào.
Tuy vậy, “sự cố” của tôi cũng khiến buổi tập đầu tiên diễn ra dưới sự vui vẻ và đầy tiếng cười. Tôi chủ yếu chỉ cho họ tập nhẹ để làm quen lại với trái bóng sau 1 thời gian nghỉ hè. Tuy nhiên có vài điều tôi nhận thấy…rằng chúng tôi không có HLV thể lực thật sự chất lượng, thiếu 1 HLV đội 1 và HLV chuyên về phòng thủ. Điều này khiến tôi lo lắng,vì tôi không thật sự hiểu được ai sẽ là người bổ sung hợp lý. Tôi quyết định cuối buổi tập sẽ tìm gặp lại Bettega, tôi đã có địa chỉ của ông ấy và sẽ nhờ ông ấy tư vấn.
5h chiều, tôi gọi Emiliano và ngồi lên chiếc taxi của ông tài xế vui tính………
THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG
vote 1 phiếu cho story này
cố lên nhé........
cầm chú Juve này thanh lý hàng lương cao hơi mệt đấy
Tiếp phần 5………..
Căn hộ của tiền đạo danh tiếng 1 thời Roberto Bettega hóa ra không như tôi tưởng tượng lúc đầu. Đó là 1 căn nhà nhỏ nhắn, ấm cúng nằm ở 1 khu yên tĩnh trong cái thành phố Turin đi đâu cũng ầm ầm tiếng máy và động cơ. Tôi đến vừa lúc gia đình ông đang chuẩn bị bữa tối và Roberto, rất lịch sự, đã mời tôi dùng bữa tối cùng gia đình ông. Bữa tối do chính tay vợ của Roberto chuẩn bị. Phải thú thực rằng lúc đó tôi rất đói, vì thế đã ăn ngấu nghiến phần của mình và….. bà Bettega phải làm thêm vài món phụ. Trong suốt bữa ăn ngon lành đó, chúng tôi nói chuyện về xã hội, âm nhạc, văn hóa Italy và Nigeria, nhưng tuyệt ko nhắc đến bóng đá. Có 1,2 lần tôi đề cập sang chuyện công việc thì lập tức Roberto nói tránh sang vấn đề khác. Sau khi dùng bữa xong và vào phòng đọc sách, ông mới cho tôi hay rằng vợ ông không muốn ông bàn chuyện công việc trên bàn ăn gia đình.
Tôi đề cập lại những vấn đề mà tôi băn khoăn trong suốt ngày hôm nay. Về việc chất lượng trong bộ máy huấn luyện, và vấn đề vị trí của các cầu thủ. Roberto lắng nghe 1 cách chăm chú.
- Như vậy anh thấy 2 HLV thể lực của chúng ta ko đạt yêu cầu ư ?
- Vâng. Ông thấy đấy, tôi là người Châu Phi, vì thế chuyện thể lực của 1 cầu thủ tôi hoàn toàn có thể đánh giá được, và phải thú thật rằng tôi ko hài lòng lắm – tôi đáp.
- Vậy anh có thể đóng góp ý kiến cho 2 vị HLV thể lực của chúng ta những ý kiến của anh cơ mà, đâu cần thiết phải tìm HLV thể lực khác chứ ? - Roberto lại hỏi.
- Nhưng tôi không có nhiều thời gian ở Juve, tất nhiên tôi có thể đóng góp ý kiến, nhưng như vậy sẽ rất mất thời gian để các HLV hiện tại soạn giáo án và làm đủ các thứ khác nữa. Tôi nghĩ tốt hơn cả có lẽ sẽ tìm HLV thể lực có sẵn phương pháp tốt, như vậy đỡ mất thời gian hơn nhiều.
- Tôi hiểu rồi. Anh còn cần gì nữa nhỉ, 1 HLV chuyên về phòng thủ phải không ?
Roberto ko đợi tôi trả lời, nhấc điện thoại lên và gọi vài cú điện thoại.
Một lúc sau ông quay sang tôi.
- Tôi tìm cho anh 2 HLV thể lực vào loại hàng đầu rồi đó. Họ đều là bạn cũ của tôi và hiện đều thất nghiệp. Ngày mai họ sẽ đến trụ sở CLB để thương thảo vấn đề việc làm với anh. Việc tìm 1 chuyên gia phòng thủ thì tôi có biết 1 người, Massimo Bonnini, hiện cũng đang thất nghiệp, nhưng tôi ko quen anh ta. Mà phải nhờ đến người bạn thân nhất của tôi, Luciano mới được. Tôi có địa chỉ của ông ấy đây, ko khó tìm đâu vì nhà ông ấy to lắm chứ ko bé như cái ổ chuột này (cười). Bây giờ cũng hơn 8h rồi. Anh nên đến nhà ông ấy ngay cho kịp việc, ngay khi anh đi tôi sẽ gọi cho Luciano báo rằng anh sẽ đến đó.
- Rất cảm ơn ông, Roberto. Nhưng ông chắc rằng giờ này ông ấy đang ở nhà chứ ? Biết đâu ông ấy đang đi đâu thì sao ?
- Đừng lo, chúng tôi đã quen nhau gần nửa thế kỷ rồi còn gì. Tôi dám cá với anh rằng giờ này ông ấy mới dùng xong bữa và đang ngồi hút thuốc và nghe nhạc đấy.
- Vậy cảm ơn ông, có lẽ tôi sẽ đi ngay bây giờ. Xin cảm ơn về bữa tối.
- Anh nên nói lời cảm ơn với vợ tôi thì hơn, tôi cũng chỉ là kẻ hưởng thụ thôi.
Chúng tôi bắt tay nhau, và trước khi ra khỏi cửa, tôi hôn tạm biệt bà Bettega, tiến thẳng đến căn biệt thự của bố già nổi tiếng, Luciano Moggi.
Quả thật ko khó khăn gì trong việc tìm nhà của Moggi vì quanh khu này ai cũng có thể chỉ đến tận nhà của ông. 1 cơ ngơi hoành tráng với kiến trúc hiện đại, nằm ở ngoại ô. Người giúp việc, một chàng trai trẻ chỉ vào khoảng 30 tuổi, nước da trắng trẻo và có vẻ hơi thư sinh đưa tôi vào phòng khách (sau này tôi biết anh này vừa là luật sư của Luciano, vừa nhận nhiệm vụ giám sát ông trong thời gian bị quản chế do dính vào Calciopoli).
- Ngài Moggi đang tiếp khách trong phòng làm việc, xin ông hãy ngồi đây, đợi tôi thông báo với ông chủ đã.
Và người giúp việc bỏ đi, tôi ngồi tại phòng khách của 1 “bố già”, 1 cơ ngơi tuyệt đẹp với sự pha trộn giữa kiến trúc La Mã ở mặt tiền và phong cách hiện đại trong nhà. Những bộ ấm chén, chai rượu mạnh đắt tiền xếp trên tủ đựng rượu, chiếc bàn được trải khăn trắng muốt và thảm trải sàn có lẽ là hàng nhập từ Ấn Độ. Ngôi nhà của Luciano khiến cho tôi thấy choáng ngợp bởi sự bề thế và mơ hồ cảm nhận được quyền lực của ông. Trong khi đang chìm đắm trong quần thể kiến trúc kỳ diệu này thì người làm của Moggi quay lại và nói.
- Ngài Moggi muốn ông cùng đến phòng làm việc.
Tôi đi theo anh ấy đến phòng làm việc, ở đó tôi thấy có 3 người đang ngồi.
- À anh đến rồi, Daniel. Tôi có nhận được điện thoại của ông bạn Roberto, ông ấy bảo anh sẽ đến đây và nhờ vả tôi vài việc. Ngồi đi đã. Marco, phiền anh lấy cho vị khách mới của chúng ta 1 ly trà và chút bánh ngọt nhé.
Tôi ngồi xuống, bắt tay chào vị chủ nhà và 2 vị khách đến trước
- Chúng ta nên làm quen nhau trước nhỉ. Giới thiệu với 2 anh, chàng trai đen nhẻm này là Daniel Amokachi. Các anh chắc cũng biết tiếng tăm của tiền đạo ĐTQG Nigeria này rồi. Giờ anh ấy đang làm HLV trưởng cho Juventus đấy. Daniel, giới thiệu với anh, đây là 2 người tôi hy vọng cũng được anh nhận vào trong ban huấn luyện, khi chúng tôi đang uống trà với nhau thì Roberto gọi điện, và tôi đã ngỏ ý muốn 2 người này tham gia. Họ đồng ý ngay, quả là những người tốt bụng và thân thiện. Tôi nghĩ có lẽ để 3 người tự giới thiệu với nhau thì hơn.
Người ngồi gần tôi nhất bắt tay tôi và tự giới thiệu:
- Chào anh, tôi là Franco Baldini – 50 tuổi, hiện đang làm trợ lý cho HLV Fabio Capello của ĐT Anh, còn đây là Gianpiero Ventrone, cũng 50 tuổi. Hy vọng sẽ được làm việc cùng anh trong thời gian tới.
- Chào các ông, tôi là Daniel Amokachi.
Lúc này Marco đã đem bánh và trà tới. Chúng tôi nói chuyện phiếm, hút thuốc và nghe nhạc, bàn luận chuyện bóng đá, chuyển nhượng và hàng chục các chủ đề khác nhau. Mãi cho đến tận hơn 10h tối, chúng tôi mới rời khỏi nhà cùng lời hứa của Moggi.
- Tôi đã thu xếp xong rồi, 2 vị HLV thể lực sẽ có nguyên ngày mai để thông báo về chuyện nghỉ việc, đồng thời anh sẽ gặp những người mới, tôi đảm bảo rằng anh sẽ vừa ý.
Và như vậy tôi ra về cùng với danh sách những người mới trong ban huấn luyện mà Roberto và Luciano đã dùng ảnh hưởng của mình để đưa về, thực tế đều là những người có chuyên môn cực cao:
HLV đội 1: Franco Baldini và Gianpiero Ventrone
HLV phụ trách huấn luyện phòng thủ: Massimo Bonnini
HLV thể lực: Claudio Gaudino và Gian Nicola Bisciotti
HLV đội trẻ: Cetteo Di Mascio
Tuyển trạch viên: Giacomo Laurino và Luciano D’Onofrio.
Tôi ko có lý do gì để phản đối những người này, vả lại có phản đối cũng ko được. Quả là cung cách làm việc của mafia……
Hết phần 5 !!!
THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG
Kéo lên nào :okay:.Mở bài của bạn xì ke chí hơi dài đấy nhé :trollol:
Bác viết rất hay Cố gắng cho chút hình ảnh vào nữa là tuyệt vời. Từ đầu đến cuối toàn là chữ nên đọc hơi rối mắt một chút
Dặn này bác lặn mất tăm đâu rồi mới dạo đầu chưa vào chuyên môn chính mà ayha:
Happi Liu Dia Dương Lịch 2016
Dòng đời cuốn bác chủ pic đi đâu rồi,Juve đang hay mà
Trang Web tìm mộ liệt sĩ:NHANTIMDONGDOI.ORG
LATHUANTINH.NGUOITHAIBINH.VN
CUONNHATKY.VICONGDONG.VN
Phần 6: RA KHƠI
Thấm thoắt đã hơn 1 tháng tôi ở Juve. Vậy là mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Juventus của tôi đã coi như tạm hoàn thiện chỉ sau 1 thời gian ngắn với sự giúp sức của những người bạn. Tôi không mua nhiều, chỉ bỏ tiền ra để sở hữu duy nhất 2 cầu thủ là Adam Vass từ Brescia và Ivo Pekalski từ Malmo, cùng với đó là đồng sở hữu vài cầu thủ #. Trận đầu tiên của tôi trên đất Ý sẽ gặp Novara. Lúc này cánh paparazzi đang liên tục săn tin về tôi – 1 HLV da màu trên đất Ý. Bản thân tôi cũng hay lui tới những người cũ, 3 ông già Giraudo, Moggi và Bettega, đồng thời tôi cũng đến thăm Riccardo Agricola hiện đang được tại ngoại. Dù sao cũng phải thừa nhận rằng ông là 1 bác sỹ giàu kinh nghiệm và rất giỏi, đáng tiếc rằng cả 4 người này giờ đã quá già và cũng không được tham gia vào thế giới bóng đá nữa. Họ đã cho tôi rất nhiều bài học và tôi nhận thấy rằng mình đã lờ mờ thấy được con đường đưa Juve trở lại thành công…. Bắt đầu bằng chính những con người tôi đang có.
Lúc này Agnelli đang rao bán CLB và tôi nghe tin rằng Nedved đang có ý định mua lại số cổ phần chi phối. Nhưng không thành công. Tuy nhiên tôi mừng rằng anh ấy vẫn ở lại bên tôi, ít ra đến khi tìm được 1 vị chủ tịch mới. Thật may là tôi đã hoàn thành mọi công việc về chuyển nhượng nên việc này không ảnh hưởng nhiều đến công việc của tôi. 2 ngày trước khi Serie A chính thức khởi tranh, tôi đã có 1 buổi họp báo và khẳng định rằng “Juventus sẽ là 1 trong những ứng cử viên vô địch của mùa giải năm nay !!!”
Trận đấu đầu tiên trên SVĐ mang tên Juventus thật sự rất đặc biệt, dù chỉ có gần 30000 người đến xem, không quá ấn tượng nhưng không khí ở đây khiến cho tôi không khỏi choáng ngợp, khác hẳn không khí bóng đá tại quê nhà Nigeria của tôi. Mọi người cổ vũ hết mình cho chủ nhà. Pháo sáng cháy trên khán đài, tiếng hô “Juve, Juve” vang lên trên khắp nơi, hòa lẫn với tiếng bình luận cháy rực tinh thần bóng đá của Tiziano. Còn trong phòng thay đồ trước trận đấu, chúng tôi có khoảng 10 phút để chốt lại về đội hình và lên tinh thần.
“Chúng ta đã có sự chuẩn bị, và chúng ta sẽ chiến thắng… tuy nhiên trận đầu tiên tôi muốn mọi người hãy thi đấu với tinh thần thoải mái…”. Dù nói vậy nhưng có lẽ chính bản thân tôi mới là người căng thẳng nhất.
Tiếng còi khai cuộc nổi lên…..
THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG