
Trích dẫn bài viết của
hungicp
Ai lại đem so sánh ManU bây giờ với ManU thời trước.
Năm 98-99, ManU đạt đỉnh cao vì đội hình chất lượng. Một Paul Scholes chơi thông minh, sút xa đầy uy lực, một Đội trưởng Roy Keane cần cù và máu lửa, một Beck tạt bóng chuẩn xác như đặt, một Gary Neville chồng cánh tuyệt hảo, cặp tiền đạo song sát Dwight Yorke - Andy Cole, Giggs huyền thoại bên cách trái, một siêu dự bị solskjaer... ManU gần như mạnh đều cả 3 tuyến nên chơi tấn công mạnh mẽ mà không đối thủ.
Khi cặp Yorke - Cole xuống phong độ thì một siêu sát thủ Nistelrooy thay thế, một Ronaldo mới nổi. Chất lượng ManU bỏ xa các đối thủ khác, áp đặt lối chơi là điều dễ hiểu.
Bây giờ đội hình còn ai? Neville, Scholes, Giggs già nua, tuyến giữa thừa cơ bắp mà thiếu sáng tạo, Nis đã ra đi, Ronaldo cũng ra đi, ngôi sao sáng nhất còn lại là Rooney. Hai cánh thì đá phập phù, tuyến giữa thiếu sáng tạo, phòng ngự thì inj liên tục... Đầu mùa, khi Ro đú ra đi, không tài chính chuyển nhượng, làm fan cũng chỉ dám mơ ManU giữ chân trong top4 để năm sau được đá C1.
Vậy mà ManU đã làm được hơn cả mong đợi, đoạt một cup nho nhỏ và đang chạy đua chức vô địch. Cái đó ở đâu ra nếu không nhờ quyết tâm của các cầu thủ và sự khôn ngoan trong chiến thuật của SAF? Những trận đấu không có hậu vệ, phải lôi tiền vệ về đá thay, thắng là do may mắn???
Đội hình yếu hơn, kém chất lượng hơn cả Chelsea lẫn Arsenal mà vẫn đàng hoàng tranh ngôi vị. Làm fan phải tự hào vì tinh thần chiến đấu của ManU mới phải.