Leave

Blue Rain

Mặt trời đang dần lặng xuống . Lặng lẽ … Mọi vật chìm đắm trong anh chiều tà . Thật buồn ! Và biển … dường như càng lúc càng xa … Cô bé vẫn ngồi đó một mình trên cát . Ánh mắt buồn tựa nhìn xa xăm đâu đó . Bâng khuâng … Có lẽ thời gian đang dần trôi trong mắt cô bé . Mọi thứ nhạt nhòa dường như không tồn tại . Chỉ có nỗi buồn cứ lơ lửng mãi trong tâm hồn thơ ngây kia . Và cứ như thế những giọt nước mắt lấm tấm khẽ vội rơi ra làm ướt nhòa đôi mắt cô bé . Ngay lúc này đây cô bé ước gì …

Cứ bỏ mặc em trong nỗi đau một mình em
Cứ bỏ mặc em không cần biết em làm gì
Em sẽ sống thế nào …
Chẳng cần anh quan tâm nữa đâu !
Cứ bỏ mặc em trong đáy sâu của niềm đau
Cứ bỏ mặc em khi người hết yêu em rồi


Thật sao ? Chàng trai lặng nhìn cô bé … đang khóc . Có đôi lúc trong một thoáng suy nghĩ . Chàng trai muốn chạy ngay đến bên cạnh cô bé ôm chặt … và xin lỗi . Xin lỗi vì đã bỏ rơi cô bé . Xin lỗi vì đã làm cô bé khóc thật nhiều . Xin lỗi vì … Chàng trai bật khóc và hôn lên chiếc nhẫn ngày xưa . Ôi ngày xưa … ngày xưa xa quá rồi .

_ Em nè đừng khóc nữa . Anh xin lỗi ! Anh sai rồi được chưa ?
_ …
_ Em đừng khóc nữa anh buồn lắm …
_ Hứa với em đi
_ … ?
_ Không bao giờ làm em buồn nữa . Không bao giờ làm em khóc nữa . Anh hứa đi !!!
_ …
_ …
_ Ừ ! Anh hứa …


Đã bao lần thất hứa ? Phải biết làm sao đây ? Khi mà … Đôi lúc chàng trai cứ ngước nhìn mãi lên bầu trời và ước rằng có thể ở bên cạnh cô bé mãi mãi .
_ Các vị thần ơi con cầu xin …
_ Ông trời ơi con ước gì …
Nhưng mà những con người ấy làm gì có thật ! Hoàn toàn không có thật trên cuộc đời này … Và những điều ước của chàng trai cũng không bao giờ thành hiện thực được nữa . Không bao giờ !!! Thôi thì hãy cố quên … Chàng trai phải đi rất xa … xa lắm . Liệu có một ngày lại được quay về bên nhau không nhỉ ? Chàng trai lại ngước nhìn lên bầu trời đầy sao và khẽ thì thầm nho nhỏ chỉ đủ để mình nghe được một điều ước cuối cùng :
_ Các vị thần ơi ! Nếu các ngài thật sự có mặt trên cuộc đời này thì làm ơn cho con có một ngày được quay về bên cạnh cô bé . Con không muốn ra đi mãi mãi thế này …
Gió hiu hắt hòa nhẹ tiếng nói bay vút lên bầu trời cao bao la rộng lớn . Liệu các vị thần có nghe thấy được điều ước lần cuối của chàng trai không nhỉ ?


_ Anh không còn yêu em nữa ư … ?
_ Ừ …
_ Tại sao ? Em không tin !!!
_ Em hãy quên anh đi . Anh xin lỗi !
_ Xin lỗi … Xin lỗi lúc nào cũng xin lỗi … Nói cho em tại sao đi !!!
_ …
_ …
_ Chẳng biết anh còn nhớ không ? Có một lần em và anh cãi nhau . Em đã khóc thật nhiều . Lúc đó anh đã đến bên em và an ủi . Nhưng em vẫn giận anh lắm . Em vẫn khóc … Rồi anh ôm em vào lòng . Anh đã hứa những gì anh nhớ không ?
_ Không bao giờ làm em buồn nữa ! Không bao giờ làm em khóc nữa !
_ Tại sao lại chia tay ? Tại sao lại thất hứa ? Tại sao …
_ Chỉ là những kỉ niệm vu vơ . Mong em hãy quên anh đi . Hãy hiểu cho anh …
_ …
_ …
_ Ừ … đi đi . Anh đi thật xa đi . Cứ bỏ mặc em !!!
_ Rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu cho anh . Có thể ngày đó anh sẽ quay về bên em . Cũng có thể … ở một phương trời xa xôi anh sẽ mãi không quay về . Dù sao đi nữa anh vẫn thầm mong em được hạnh phúc .
_ … Em sẽ chờ …


Thời gian cứ lặng lẽ trôi mãi … như một chiếc tàu không bao giờ chờ đợi ai . Thế mà cô bé vẫn cứ chờ đợi mãi chàng trai … nơi bờ biển thân quen ngày nào . Tất cả vẫn còn đó … Biển thân quen … Ngôi nhà ấm áp hơi ấm giờ chợt lạnh lẽo . Những hàng cây rung rinh nhẹ theo làn gió … Vẫn còn đó chiếc nhẫn hẹn thề ngày xưa … Tất cả vẫn còn chỉ một hình bóng đã khuất xa ! Để một hình bóng lẻ loi bơ vơ với biển vắng … Biển cũng buồn …

_ Tặng em đó !
_ Woa ! Đẹp quá ! Tặng em thiệt hả ?
_ Em đeo vào rồi nhắm mắt lại đi …
_ Chi vậy anh ?
_ Hù … hết hồn chưa ?
_ Trùi ! Giống một nửa của chiếc nhẫn em . Nhẫn đôi à ? Dễ thương ghê … Nhưng mừ ?
_ Sao em ?
_ Tay anh đeo không đẹp gì hết . Thấy tay người đẹp không nè . Đeo mới đẹp …
_ Xí ! Thấy ghét … Người ta mua cho mà còn nói vậy .
_ Em giỡn thui mà …
_ Anh biết !

_ Ước gì em không bao giờ xa anh nhỉ ?
_ Em cũng vậy … ước gì có thể bên cạnh anh như vậy mãi …


Cô bé vẫn ngồi nơi biển vắng . Chờ đợi một tình yêu mà có lẽ không bao giờ quay về … ? Cô bé buồn và giận lắm … Giận kinh khủng !!! Tại sao chàng trai bỏ rơi cô bé ra đi mà không nói một lí do nào ? Làm cô bé cứ chờ đợi dần trong nỗi đau … trong con tim tan nát … và trong hy vọng mong manh . Một năm rồi nhỉ ? Nhưng cô bé vẫn chờ … Vẫn tin tưởng một ngày nào đó chàng trai sẽ quay về . Cứ mỗi buổi chiều cô bé lại ra biển . Nhìn mặt trời dần lặn … nhìn những con sóng khẽ xô bờ … nhìn những cánh chim bay trên bầu trời bao la . Cảnh vật thật đẹp … trong nỗi buồn đau nhói của cô bé . Ở một chân trời nào đó có còn nhớ cô bé không chàng trai ?

Và rồi một ngày nào đó …. Một ngày nào đó mà chàng trai nói cũng đã đến …

Cô bé đã nhận được thư của chàng trai sau gần một năm xa cách . Toàn thân cô bé run rẩy khi cầm lá thư . Hồi hộp … chẳng biết điều gì sẽ đến . Cô bé lo lắng mở lá thư . Chiếc nhẫn hẹn thề ngày xưa rơi vội từ trong lá thư của chàng trai ra … Cô bé nhặt chiếc nhẫn lên . Chiếc nhẫn vẫn như ngày nào … Chỉ có điều nó không còn nằm trên những ngón tay của chàng trai như những lúc trước . Cô bé vội đọc bức thư trong nỗi lo sợ ngày càn tăng dần lên . Đúng rồi … nét chữ của chàng trai mà . Cô bé mím chặt môi đọc từng dòng trong bức thư . Từng chữ như từng mũi kim đâm vào trái tim nhỏ nhoi và yếu ớt của cô bé . Xé nát nỗi lòng … Từng chữ cứ thế nhạt nhòa trong nước mắt của cô bé . Ướt đẫm lá thư … Cô bé khẽ mỉm cười khi đọc xong lá thư và khép nhẹ lại nó .
_ Chàng ngốc ! Sao lúc nào anh cũng thích gánh chịu nỗi đau một mình thế … ?
Cô bé vội buông tay ra . Lá thư khẽ bay trong cơn gió chiều … Cô bé thẫn thờ bước ra biển … Biển vẫn vắng ! Biển vắng không có ai trong chiều buồn . Bàn tay cô bé run lên nắm chặt trong tay chiếc nhẫn hẹn thề ngày xưa của chàng trai . Bàn chân cô độc lê từng bước trên cát từ từ tiến ra biển … Biển trong chiều thật đẹp với những ánh nắng yếu ớt đang chợt vụt tắt . Cái thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy sao giờ cũng giống như cuộc đời cô bé vậy . Ừ phải … thật giống … Lạnh quá ! Chiều nên nước biển mới lạnh thế này ? Có lẽ chết sẽ làm nỗi đau vơi bớt phần nào … Phải không ? Hai mắt cô bé dần khép lại . Biển xa vắng không còn nữa … Trong phút chốc ấy dường như cô bé lại thấy nụ cười của chàng trai ngày nào ? Như ngày xưa ấm áp cười nắm chặt tay cô bé cứ như sợ lạc mất . Ngốc thật ! Làm như cô bé là trẻ con không bằng ? Lá thư vẫn cứ khẽ bay trong cơn gió chiều … yếu ớt …


The End

Chủ đề tương tự: