[…] Hôm sau lão Gỗ lên văn phòng tôi từ sớm. Vừa thấy tôi, lão báo ngay:
- Thằng Bếch đi rồi, ông Gan ạ!
- Cụ bán rồi?
- Bán rồi! Họ vừa công bố xong.
Lão cố làm ra vẻ buồn bã. Nhưng trông lão cố nhịn cười mà đôi mắt cứ híp lại, tôi cũng chỉ muốn phá lên cười thật to. Bây giờ thì tôi không xót việc mua hụt thằng Đan quá như trước nữa. Tôi chỉ muốn ôm chằm lấy lão mà nói lời cảm ơn.
Nhưng tôi cũng hỏi cho có chuyện :
- Thế nó chịu đi à?
Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Lần này, lão có vẻ trầm ngâm hơn, có lẽ lão buồn thật. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...
- Khốn nạn... Ông Gan ơi! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi lên văn phòng nên cứ tưởng là tôi tăng lương nên nó vui vẻ lên ngay. Lúc nó bước vào thì gặp ngay lão Dơ ngồi đó, lúc này cu cậu mới biết là cu cậu bị bán.
Này! Ông Gan ạ! Nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: "A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này? Đã thế thì lão bán tôi luôn đi, không cho mượn gì sất". Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một thằng nhóc, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!
Tôi vờ an ủi lão:
- Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó mừng thấy mẹ! Vả lại nó ở lại đây cũng đâu có đất nào mà diễn. Thằng Cao mới về, thêm thằng Si vẹo, thằng Hói nữa. Về bên ấy thằng Diu chọc khe cho mà lốp bóng, lại chả hơn.
Lão có vẻ thích chí, bảo :
- Ông Gan nói phải! Kiếp dự bị là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để
nó làm kiếp chính, may ra có sung sướng hơn một chút...
Tôi nhìn lão, bảo :
- Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Nói thế chứ cụ tưởng đá chính bên cạnh thằng Sa, thằng Ru vui lắm sao?
Lão im lặng, nhìn ra ngoài, mặt trời cũng đã lên cao.