-
Vũ khúc Hồ thiên nga
Sinh năm 1981, cho đến bây giờ, anh chỉ vừa mới đứng trong hàng ngũ ngôi sao được ít năm. Và cũng gần đến tuổi 28, anh mới bắt đầu thể hiện tài năng của mình ở Manchester United, đội đã đem anh về với mức giá kỉ lục từ Tottenham. Anh là Dimitar Berbatov.

Cho đến khi Martin Jol phát hiện và kéo anh về London, chưa ai thừa nhận hết tài năng của anh, kể cả ở Bundesliga, nơi đội bóng cũ của anh, Leverkusen, luôn thi đấu với sự bất ổn triền miên từ năm này qua năm khác. Nhưng thật kì lạ, ngay sau khi đặt chân lên đất Anh, Berbatov bỗng tỏa sáng một cách rực rỡ. Với những phẩm chất kĩ thuật tuyệt hảo, anh là nguồnn cảm hứng bất tận của Tottenham, góp công lớn giúp câu lạc bộ này vươn lên thách thức những đội bóng ngạo mạn bậc nhất nước Anh, dù cho tham vọng của câu lạc bộ chưa bao giờ được thực hiện.
Những bàn thắng, những pha xử lĩ kĩ thuật, những đường chuyền tinh tế… Berbatov thi đấu, khoan thai và điềm đạm, sáng tạo và uyển chuyển, người ta có cảm giác như anh đang lướt đi trên mặt cỏ, và dường như là đang trình diễn vũ khúc kinh điển của Tchaikovski, Hồ thiên nga. Bởi anh là một người Đông Âu.

Cuối hè 2008, Ferguson đến và cướp anh đi khỏi London. Người ta từ lâu đã biết sự ngưỡng mộ của Sir Alex đối với Dimitar, nhưng anh, trước đó, đã một lần từ chối ông, để cống hiến thêm một năm cho Tottenham, nơi giúp tên tuổi của anh nổi lên nhanh một cách khó hiểu. Thế nhưng, năm đầu tiên của Berba ở MU thật khó khăn, anh không còn là trung tâm của đội bóng nữa, và các phẩm chất tuyệt vời của anh bị Quả bóng vàng Christiano Ronaldo che lấp cả. Tội nghiệp Berba, khi mà người ta kêu gào anh phải đá hay hơn nữa, ghi nhiều bàn hơn nữa, thì họ đâu hiểu rằng, anh đang phục vụ cho kẻ mang áo số 7 đến từ Bồ Đào Nha kia, người chỉ ghi được một nửa số bàn thắng so với mùa giải trước đó. Đáp lại những chỉ trích, cầu thủ người Bulgari chỉ im lặng, đó là phong cách của anh, cũng như trên sân bóng vậy. Cũng đúng thôi, trong vũ khúc Hồ thiên nga, đâu phải lúc nào những đôi cánh trắng tinh khôi cũng lượn bay điệu đà trên mặt nước hồ xanh thẳm.
Mọi thứ đã thay đổi. Ronaldo đã đi. Berbatov được kéo xuống đá lùi. Và tiền đạo này dường như đã hồi sinh trở lại, hay nói đúng hơn, người ta đã để anh tự do trình diễn điệu nhảy đắm say của mình. Anh lại bắt đầu lại từ đầu, như những ngày đầu tiên, chứng minh bản thân bằng thứ bóng đá thướt tha và đẹp một cách kì diệu của mình. Và lại như thế, lại một Berba mặc áo số 9, không ồn ào, không lạ lùng, không kiểu cách, không bùng cháy, lại một bóng hình nghệ sĩ đến từ Đông Âu dưới bộ quần áo thể thao, với những bàn thắng, những pha xử lĩ kĩ thuật, những đường chuyền tinh tế… Berbatov vẫn thi đấu như thế, khoan thai và điềm đạm, sáng tạo và uyển chuyển. Nhưng giờ đây, có ai nhận ra, anh đã gần ba mươi…
Phải, sắp già rồi Berba! Phải chăng anh đã tới Manchester quá muộn, để rồi đến khi người ta vui sướng khi thấy anh có bóng, cũng là thời đội của anh yếu dần? Phải chăng đến khi anh chứng minh được bản thân mình, thì chung quanh anh chẳng còn ai cả, và anh lại cô đơn? Thôi, sao phải nghĩ đến những điều đó nhỉ, Dimitar là một nghệ sĩ kia mà, anh vẫn biểu diễn với tất cả trái tim và tình yêu của mình, giống như những con thiên nga trắng lượn bay trên những đôi cánh rã rời, chao liệng khoan thai và cất lên những khúc nhạc buồn bên mặt nước mãi mãi trong veo và ánh lên những vẩy ánh sáng bàng bạc. Khúc nhạc ấy, kéo dài lê thê, rồi bừng lên một đoạn cao trào lung linh tuyệt mĩ ngắn ngủi, và kết thúc tẻ nhạt hơn cả đoạn đầu, nhưng thật chóng vánh.
Thế đấy, múa nữa đi Berbatov, con thiên nga cô độc đến từ Bulgari ...
(by nguyenma)
Lần sửa bài viết gần nhất bởi nguyenma : 22-10-2009 vào lúc 08:35 PM
Lý do: sơ suất diễn đạt
Qui định gửi bài
- Bạn không thể lập chủ đề mới
- Bạn không thể gửi bài phản hồi
- Bạn không thể gửi file đính kèm
- Bạn không thể sửa bài viết
-
Nội Quy