Trích dẫn Trích dẫn bài viết của mrspecial Bài viết
Nói chung thua ở bán kết là điều đã được dự báo trước.Nhưng cái chính là ta thua như thế nào chiến đấu đến phút cuối cùng để rồi thua với tư thế ngẩng cao đầu hay cầu thủ lại vào sân với tâm lý buông xuôi để rồi nhận lại những tiếng la ó của khán giả Chúng ta cũng đừng đòi hỏi quá nhiều ở đội tuyển, thử nghĩ xem, bạn không thể phóng quá nhanh nếu đi 1 chiếc xe đạp cùi tương tự như vậy, chúng ta đâu được đầu tư quá nhiều, các cầu thủ đâu có được những điều kiện tốt nhất để phát triển ( đào tạo trẻ, điều kiện tập luyện, huấn luyện viên giỏi blah blah) trong khi nhìn sang Thái Lan, và Sing xem họ có những gì Vì thế có lẽ ở giải đấu và cả nhiều giải đấu về sau nữa, điều chúng ta mong chờ ở tuyển chỉ là tinh thần thi đấu và chờ đợi may mắn thôi.Phải tập bằng lòng với những gì mình có thôi
Cá nhân mình không đồng ý với ý kiến này lắm, nếu như bạn nói thì thế hệ Hồng Sơn với Huỳnh Đức họ được đầu tư những gì? nhưng tại sao họ vẫn chiến đấu hết mình và chiến thắng( ngoại trừ trước Thái)! Thực ra theo mình các cầu thủ bây giờ được đầu tư quá nhiều, rất nhiều nhà tài trợ, mỗi trận thắng của tuyển họ được bao nhiêu tiền? vấn đề của cầu thủ bây giờ họ đá vì tiền chứ không đá vì màu cờ sắc áo, tất nhiên cũng không thể không nói tới sự kỳ vọng quá nhiều của người hâm mộ vào tuyển và cũng như một số sai lầm của ban lãnh đạo, chính vì những lý do đó tạo nên một đội tuyển VN như ngày hôm nay. Thực sự cái cảm giác được xem tuyển đá những năm 96 hay 98 cho tới 2003 rất khác so với bây giờ, bây giờ mình không có cái cảm giác háo hứng mỗi khi VN đá, thay vào đó là một cảm giác hờ hững, thực sự chúng ta đang thụt lùi so với mặt bằng chung trong khu vực, thử nhìn sang Indonesia, hay Singapo hay thậm chí là Lào trong khi chúng ta giậm chân tại chỗ thâm chí thụt lùi so với chính mình thì tuyển các nước vẫn tiến lên! Trong khi chúng ta vẫn đang mơ làm thế nào để vô địch Seagame hay AFF Cup 1 lần thì người Thai lại đang mơ về World Cup, trong khi Sing vô địch AFF Cup tới mấy lần thì chúng ta vẫn đang loay hoay làm thế nào để vào tới chung kết! Trong khi các nhà tài trợ vẫn đang treo thưởng rất hậu hĩ cho chức vô địch thì các cầu thủ vẫn đang suy nghĩ đá ở đâu thì thu nhập cao nhất bất kể phải trả giá thể nào và thậm chí bán cả danh dự để lấy tiền cá độ! Trong khi chúng ta vẫn hô hào làm bóng đá chuyên nghiệp thì các cầu thủ càng ngày càng nghiệp dư! Trong khi người Thai đã lên một kế hoạch chi tiết cho việc đội tuyển của họ lọt vào chung kết World Cup 2012, hay người Sing vì thiếu nhân lực họ sẵn sàng nhập tich cho các cầu thủ (và thu được kết quả như hôm nay) thì người Việt vẫn đang loay hoay với bài toán thành tích, chỉ khi nào chuẩn bị vào giải thì họ-các cấp lãnh đạo, mới bắt đầu tìm cầu thủ, bắt đầu tìm HLV và bắt họ phải dành được huy chương.
Thôi! Nói chung ước mơ vẫn mãi chỉ là ước mơ, chúng ta như một con ếch ngồi nơi đáy giếng và mãi không thể thoát khỏi cái giếng đó dù biết rằng nó rất nông!