Phi lộ:
Dù làm quen với máy tính từ cách đây hơn 10 năm (hồi còn học lớp 8 kia) nhưng lại không cảm thấy hứng thú gì với "game" - thứ mà các bằng hữu cùng tuổi say như điếu đổ. (Không phải là "con ngoan trò giỏi" đâu - không mê game nhưng lại ôm truyện kiếm hiệp suốt ngày, kết quả là năm 12 bị đẩy xuống bổ túc học - híc). Không mê game. Thậm chí là chưa bao giờ chơi 1 game nào quá 30 phút. Tưởng rằng mình và game là 2 đường thẳng song song cho đến 1 ngày...

Trời Sài Gòn nắng như hắt than hồng vào mặt người khác. Nóng nực và bực bội. Càng bực hơn là trên tay cầm một tờ giấy - cái kết quả mình phải lãnh từ một hành động của người khác. Rõ ràng là sếp làm mà lại bắt nhân viên chịu. Sếp ký quyết định mà lại bắt nhân viên (là mình) nghỉ việc. Vậy là từ hôm nay thành một kẻ thất nghiệp chỉ vì một cái hành động "ký" của ông sếp. Ức ko chịu nỗi.

Vứt cặp táp, lột quần áo và nằm dài xuống giường tận hưởng một ngày sản khoái bất đắc dĩ. Dù sao thì cũng là dịp nghỉ ngơi hiếm có. Có thể nói là sếp đã ban ân huệ cho mình. Nếu sếp ko làm cái hành động thừa thải là "ký" đó thì chắc gì giờ này mình được ở đây nằm ngữa thoải mái thế này, chẳng bù đầu bù óc vì mấy cái "if... then... ", "for", "while" ấy chứ. Là cơ hội mà không biết tận hưởng thì đúng là phí. Tận hưởng thôi.

Nằm huýt sáo một hồi thì thấy thằng bạn đi vào phòng cầm cái đĩa CD. Vật nó xuống mới biết là Football Manager 2007. Ừ! Sao không chơi game nhỉ? Cơ hội quen em thế này mà ko tận dụng thì cũng... phí. Vác cái laptop vốn cài Ubuntu ra hì hục setup FM qua wine. Nhưng ko đc, chẳng biết tại sao luôn. Vậy mà qua máy thằng bạn copy về chạy ngon lành, cũng chẳng cần sex úp, sex iếc chi cả.

Định chơi thử một chút rồi thôi, chắc cũng giống như mấy nàng trước chứ gì. Không ngờ mò vô... hổng biết gì hết. Trình độ bóng đá thì ko đến nỗi nhưng chơi game thì thua liểng xiểng. Nắm Arsenal đá cới Derby cũng thua đến... 0-5 (híc! ác quá). Mà tính mình cứ thích cái khó, thích tìm hiểu hơn là hành động, suy nghĩ và... ra lệnh thì thích hơn là nắm 2 cái cần lắc lắc nhiều, điều khiển thì đã hơn là... trân gân gõ bầm bầm trên bàn phím.

Bây giờ mới nhận ra, ko phải ko thích "game" mà là chưa gặp được "game" mình thích. Giống như mấy thằng 25-26 không thích con gái, hóa ra lại là ko gặp con gái mà nó thích. Híc! Cái này ví von đúng không nhỉ?

Với FM 07 thua bầm dập từ đầu đến cuối. Vậy là vác anh Google ra search. Cuối cùng là ra cái trang này.

Mối tình với FM và với FM-VN bắt đầu là như thế đó.

Sau khi thọ giáo ở FM-VN một thời gian, tay chân tiến triển rõ rệt. Down cái FM 08 của Forum về. Bấy giờ thì Lệnh Hồ không còn "gà con" như trước nữa (giờ "gà" đã trưởng thành chút ít thành... "gà giò" rồi, bao giờ thành "gà chiến" nhỉ?). Lần new game đầu tiên với FM 08 đương nhiên là chọn Arsenal - club mình thích rồi. Ko ngờ ngay mùa đầu đã có kết quả mỹ mãn. Dù bị loại ngay từ vòng 3 Luague Cup nhưng có thấm tháp gì khi clb giành được cú ăn ba lịch sử: PRM, FA và ECC.

Chiến thắng đầu tiên bao giờ cũng "sướng" hơn so với khi đã quen men thắng trận gấp nhiều lần. Huống hồ lại là một chiến thắng hoành tráng như thế. Với một người hay khoe khoang như Lệnh Hồ Lãng Tử thì lại càng không thể ngậm miệng lại được. Vì thế, cho nên, rằng thì là, đương nhiên phải nói, không thể không nói, không thể không kể quá trình Tây du của lệnh Hồ được.

Cho phép Lệnh Hồ khoe khoang chút nhé. Và mong các bằng hữu góp ý cho Lệnh Hồ nhé.

-------
Chú thích:
- Hồng Luân là cách tại hạ gọi Arsenal (Đội quân màu đỏ ở Luân Đôn). Giống như sau này tại hạ gọi Chelsea là Thanh Luân còn Tottenham là Bạch Luân.
- Tây du ký là đoạn ký sự ghi lại chuyến đi Tây của tại hạ (không phải của Đường Tăng Tam Tạng đâu nhé).