Nigel Winterburn - Thành viên của bộ tứ huyền thoại


Họ và tên: Nigel Winterburn
Sinh: 1963-12-11 tại Arley Warwickshire, Anh quốc
Vị trí: Hậu vệ cánh trái
Câu lạc bộ cũ

Năm CLB Trận ( Số bàn thắng)
1981-1982 Birmingham City 0 (0)
1982-1983 Oxford United 0 (0)
1983-1987 Wimbledon 165 (8)
1987-2000 Arsenal 440 (8)
2000-2003 West Ham United 82 (1)

Tại đội tuyển quốc gia

1990–1991 Anh B 3(0)
1990–1993 Anh 2 (0)

Nigel Winterburn, một cầu thủ bóng đá người Anh, là một trong bộ tứ vệ huyền thoại cuối thập kỷ 80 và trong thập kỷ 90 của Arsenal. Hiện nay ông đã giải nghệ.

Đá hậu vệ trái, Winterburn bắt đầu sự nghiệp chơi bóng của mình tại Clb Birmingham City. Mặc dù đã từng được gọi vào đội trẻ của tuyển Anh, nhưng ông chưa từng được đưa vào đội hình chính thức tại Clb. Ông chuyển sang chơi cho Clb Oxford United, sau đó vào năm 1983, ông được Dave Bassett đưa về gia nhập Wimbledon theo hình thức chuyển nhượng tự do, đội bóng này vẫn đang tiếp tục những bước tiến vững chắc trên con đường thăng hạng sau khi đạt được những thành công từ giải non-league (giải phong trào) 6 năm trước. Winterburn được xem là nguồn sức mạnh tinh thần rất lớn của Wimbledon và ông cũng dành được những danh hiệu ở đội U21 Anh.

Winterburn là thành viên năng nổ trong đội hình tiêu biểu đã dành quyền lên chơi ở giải hạng Nhất năm 1986. Đội hình này gồm có những cầu thủ giàu kinh nghiệm như John Fashanu và Lawrie Sanchez. Trong mùa giải đầu tiên của họ ở giải đấu danh giá, họ đã về đích ở vị trí nửa trên của bảng xếp hạng, vào đến tứ kết cúp FA, và chỉ chịu thua Tottenham Hotspur, đội đã vào chung kết.

Trong 4 mùa giải chơi tại sân Plough Lane, Winterburn đã từng được các cổ động viên bầu cho danh hiệu cầu thủ của năm, thành tích tuyệt vời của ông đã khiến cho huấn luyện viên của Arsenal, George Graham – người đang tìm kiếm cầu thủ có thể thay thế lâu dài cho đội trưởng Kenny Sansom – đặc biệt quan tâm.

Vào mùa hè năm 1987, Arsenal đã chi 350,000 bảng cho Wimbledon để đưa Winterburn về sân Highbury. Ông đã không cạnh tranh được vị trí với Sansom, cầu thủ trụ cột của đội tuyển Anh. Lần đầu tiên được ra sân, ông xuất hiện bên cánh phải của đội bóng, một phương pháp thay thế mang tính bắt buộc của Graham sau khi vị huấn luyện viên này không thành công trong việc tìm cầu thủ xứng đáng để thay thế cho Viv Anderson.

Mặc dù thuận chân trái, nhưng Winterburn đã đảm nhiệm bên cánh phải bằng hết khả năng của mình. Tuy nhiên ông sớm liên quan đến 2 sự kiện gây nhiều tranh cãi ở mùa giải đầu tiên của mình. Vụ việc đầu tiên xảy ra trong 1 trận đấu tại cúp FA trên sân vận động Highbury, ông đã công khai trêu tức tiền đạo của Manchester United là Brian McClair sau khi cầu thủ này bỏ lỡ quả penalty. Chuyện này đã gây nên làn sóng chỉ trích Winterburn vào thời điểm đó

Vụ việc thứ hai xảy ra trong trận chung kết cúp Liên Đoàn cuối mùa giải đó. Mặc dù thi đấu không tốt đầu trận, nhưng Arsenal vẫn là đội chiếm lĩnh thế trận và đang dẫn trước Luton Town 2-1 trên sân Wembley. Khi thời gian chỉ còn chưa đầy 15 phút nữa là hết giờ thì David Rocastle đã ngã trong vòng cấm địa của đội Luton. Michael Thomas là cầu thủ được chỉ định thực hiện đá phạt đền cho Arsenal trong phần lớn mùa giải nhưng không thể giải thích lý do tại sao, Winterburn lại là người đặt bóng vào chấm phạt đền. Ông chưa từng đá phạt đền cho Arsenal bao giờ, bình luận viên Brian Moore đã vô cùng ngạc nhiên – "Đây đúng là một quyết định kỳ lạ!" – và Winterburn đã bước lên chấm phạt đền.

Ông đá mạnh vào góc phải phía dưới khung thành, nhưng thủ môn đội Luton, Andy Dibble đã đoán chính xác hướng bóng và đẩy bóng ra ngoài sát cột dọc. Nếu như Winterburn ghi bàn, Arsenal gần như chắc chắn sẽ dành chiến thắng với tỷ số 3-1. Thay vì vậy, Luton đã thi đấu đầy nỗ lực và đã có hai bàn thắng trong 10 phút cuối trận, dành chiến thắng chung cuộc. Dù đá hỏng quả penalty, nhưng Winterburn – người chịu chỉ trích nhiều nhất – cũng không mắc sai lầm như Gus Caesar (người thay thế cho David O'Leary, không thể tham gia trận chung kết do chấn thương) khi cầu thủ này phá bóng trượt tạo cơ hội cho Luton cân bằng tỷ số 2-2.

Hậu vệ Sansom rời Arsenal vào mùa hè và kết quả là Winterburn được chuyển sang chơi với vai trò hậu vệ cánh trái quen thuộc, và ông đã đá ở vị trí này trong hơn 1 thập kỷ. Ông và người đồng đội Lee Dixon bảo vệ vững chắc 2 bên cánh, cùng với đội trưởng Tony Adams và cầu thủ kỳ cựu David O'Leary cũng như Steve Bould – đến Arsenal trong mùa giải 1989 - là những hậu vệ xuất sắc. Thường thì huấn luyện viên sẽ sử dụng cả năm cầu thủ khi Arsenal gặp đội đầu bảng Liverpool ở trận đấu cuối cùng của mùa giải, trận đấu quyết định chức vô địch giải hạng Nhất (nay là giải Ngoại hạng) trên sân Anfield. Ngôi vị vô địch gần nhất mà các cầu thủ Arsenal dành được là cú đúp năm 1971.

Tình hình của Arsenal buộc họ phải dành chiến thắng 2 bàn cách biệt thì mới có thể dành chức vô địch. Pha sút phạt của Winterburn đã đã tạo điều kiện cho Alan Smith ghi bàn thắng mở tỷ số nhanh chóng sau khi hiệp hai bắt đầu, bàn thắng thứ hai được thực hiện khi Thomas thoát xuống giữa sự kèm cặp của hàng hậu vệ Liverpool, nhận bóng từ đồng đội và ghi bàn ở những phút bù giờ, cổ động viên của Arsenal vỡ oà trong sự vui sướng.

Cuối năm đó, Winterburn lần đầu tiên được xuất hiện trong màu áo đội tuyển Anh, ông được thay vào sân trong trận gặp Italia khi tỷ số đang hoà 0-0. Mặc dù nhiều phương tiện thông tin đại chúng cũng như huấn luyện viên của Arsenal thường xuyên ca ngợi những ưu điểm của hậu vệ cánh trái người Anh này nhưng huấn luyện viên đội tuyển Anh, ông Bobby Robson, chỉ xem Nigel là sự lựa chọn thứ 3 ở vị trí hậu vệ trái tại World Cup 90, sau Stuart Pearce và Tony Dorigo. Chỉ khi có chấn thương mới có cơ hội vào sân cho Winterburn, nhưng điều đó đã không xảy ra. Tuy nhiên ông đã được ra sân trong đội hình B.

Arsenal kết thúc mùa giải 1990 mà không có danh hiệu nào,nhưng Winterburn và những đồng đội của ông ở hàng phòng ngự - giờ đã được tăng cường khi có thêm thủ môn David Seaman mới chuyển tới – đã tái khẳng định khả năng phòng ngự chắc chắn của họ khi đoạt lại được chứ vô địch với chỉ một trận thua duy nhất ở mùa giải tiếp theo. Hai năm sau, Winterburn đã dành được cú đúp với Arsenal và đã hoàn tất bộ sưu tập huy chương ở giải trong nước của mình. Arsenal đánh bại Sheffield Wednesday 2-1 ở cả 2 trận chung kết cúp Liên Đoàn và cúp FA, trận chung kết FA đá lại do hai đội hoà 1-1.

Phong độ của Winterburn đã khiến cho huấn luyện viên đội tuyển Anh Graham Taylor gọi ông trở lại đội tuyển trong giải đấu được tổ chức ở Mỹ, giải đấu mà đội Anh đã không thành công khi để thua đội chủ nhà 2-0. Winterburn được ra sân để thay thế cho cầu thủ chạy cánh của đội Manchester United Lee Sharpe trong trận cuối cùng gặp đội tuyển Đức.

Năm 1994, giới chuyên môn về bóng đá đã bày tỏ sự đánh giá rất cao Winterburn và các đồng đội của ông ở hàng phòng ngự của Arsenal sau khi họ kèm cặp được bộ ba tấn công rất xuất sắc người Ý bên phía Parma là Faustino Asprilla, Tomas Brolin và Gianfranco Zola. Họ đã bảo vệ được kết quả dẫn trước 1-0 sau khi Smith giúp Arsenal vượt lên dẫn trước ở phút thứ 20. Họ đã thi đấu với sự tự tin và dành được chiếc cúp C2, đây là thành công đầu tiên của Arsenal tại đấu trường châu lục trong một phần tư thế kỷ. Họ không gặp nhiều may mắn trong những năm tiếp theo khi họ đi đến trận đấu cuối cùng. Trong trận chung kết cúp C2 ngay năm sau đó gặp đội Real Zaragoza, trận đấu đang có tỷ số hoà 1-1 và mọi người đã nghĩ đến những loạt đá penalty, thì Nayim (cầu thủ cũ của Tottenham, đối thủ không ưa thích của Arsenal) bằng một cú sút bóng từ vạch giữa sân đã ghi bàn thắng ở thời gian đá hiệp phụ, đem về chức vô địch cho Real Zaragoza ở ngay phút cuối cùng.

Arsène Wenger đến dẫn dắt Arsenal vào cuối năm 1996 và ông đã truyền cảm hứng mới vào đội bóng Arsenal, sử dụng hàng hậu vệ đã có tuổi (Adams đã 30 tuổi nhưng là cầu thủ trẻ nhất; Martin Keown cũng chuyển tới để thay thế cho O'Leary, giải nghệ sau thành công ở FA cúp năm 1993), giúp họ tiếp tục chơi bóng và dành được một số thành công trong những năm sau đó. Với 6 sáu cầu thủ kinh nghiệm ở hàng phòng ngự sử dụng tiếng bản xứ, những cầu thủ tài năng mới chuyển đến đã được giúp đỡ để sớm hoà nhập với đội bóng, Arsenal dành cú đúp vào năm 1998, vô địch giải ngoại hạng và cúp FA. Winterburn được huấn luyện viên tạm quyền, Howard Wilkinson gọi trở lại đội tuyển Anh trong trận đá giao hữu với Pháp năm 1999 nhưng ông không có tên trong đội hình chính thức của Wilkinson, cả Seaman, Adams, Keown và Dixon đều được đá chính nhưng Winterburn đã không cạnh tranh được với Graeme Le Saux ở vị trí hậu vệ trái và phải ngồi trên băng ghế dự bị, kết quả đội Anh bị thua với tỷ số 2-0.

Vào năm 2000, Arsenal tiến tới trận chung kết UEFA Cup nhưng Winterburn đã không có được xuất chính thức trong đội khi vị trí hậu vệ cánh trái được trao cho cầu thủ người Braxin Silvinho. Sau đó ông dần dần bị cầu thủ trẻ Ashley Cole thay thế trong vòng 12 tháng tiếp theo. Mặc dù sự nghiệp lừng lẫy tại Arsenal đã kết thúc nhưng sẽ khó có ai sánh ngang được với những thành tích của Winterburn.

Winterburn chuyển sang chơi cho West Ham United sau 429 trận thi đấu dưới màu áo Arsenal ở giải ngoại hạng (ghi được 8 bàn thắng – trong đó có một số bàn thắng ngoạn mục được ghi từ ngoài vòng cấm địa). Ông đã chơi 3 mùa giải cuối cùng của sự nghiệp cầu thủ tại Upton Park trước khi giải nghệ ở tuổi 40. Hiện nay ông làm bình luận viên cho các trận đấu. Winterburn được các cổ động viên của Arsenal đặt cho biệt danh trìu mến là 'sóc điên'.

Winterburn hiện nay đã giải nghệ và về sống ở Weston Turville, gần Aylesbury, Bucks với vợ và 3 con.