Share game FM24 (PC)
Hiển thị kết quả từ 1 tói 10 trong tổng số 17

Threaded View

  1. #3
    Ngày tham gia
    24 Apr 2010
    Số bài viết
    179

    Từ: [FM Story] Everton F.C. - Vượt lên chính mình

    Phần 1: Bill Kenwright, Graeme Jones và các cầu thủ


    "Hầy, thời tiết ở đây lạnh vật vã thật." Hắn thầm nghĩ, khi bước xuống sân bay John Lennon trực thuộc thành phố Liverpool. Bởi hắn đã quá quen với thời tiết điển hình ở Sài thành với hai mùa rõ rệt, bao gồm mùa nóng và mùa... nóng hơn, chính vì vậy hắn cảm thấy như cơ thể mình bị sốc nhiệt vì cái kiểu thời tiết lạnh lẽo này. Đó là chưa kể hắn phải xài không biết bao nhiêu bịch khăn giấy chỉ để hỉ mũi, bởi cơ thể hắn khá nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ, đặc biệt là những thời điểm lạnh thấu xương như thế này. Nhưng hắn biết đây chỉ mới là chướng ngại đầu tiên cần phải vượt qua, bởi muốn thành công, hắn sẽ còn phải đối diện với nhiều thứ trước mắt nữa, và hắn phải làm cho bằng được. Hỉ mũi liên tục như này đã nhằm nhò gì...

    "Anh là Leno Tong?" Một gã nào đấy chậm rãi bước đến với nụ cười thật tươi trên môi, đuôi mắt hơi hằn lên những vết chân chim nho nhỏ. Hắn mỉm cười và gật đầu đáp lại.

    "Tôi là Graeme Jones, trợ lý HLV tại Everton. Chuyến bay của anh thế nào?" Gã vừa nói vừa đưa bàn tay phải ra.

    "Tốt. Bây giờ chúng ta đi đâu?" Hắn vừa nhìn vào gã, vừa đưa tay phải ra bắt tay gã thật chặt. Bởi chỉ cần một cái bắt tay thôi cũng đủ để có thể đánh giá phần nào người đối diện rồi. Hắn nghĩ mình đã gây được ấn tượng tốt, bởi sau khi buông tay ra, hắn không thấy có gì thay đổi trên nét mặt lẫn ánh mắt của Graeme.

    "Đến Goodison Park, đi taxi sẽ mất một lúc đấy. Cụ thể hơn là anh sẽ phải gặp chủ tịch Bill Kenwright trước. Anh có cần nghỉ ngơi không?" Graeme nói với giọng niềm nở.

    "Không cần đâu, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ." Thật ra thì hắn chỉ muốn hoàn thành công việc càng nhanh càng tốt, rồi đến căn hộ mà hắn đã có thỏa thuận cho thuê từ chủ căn hộ trước đó. Hiện giờ hắn chưa chịu được cái kiểu thời tiết này, chỉ muốn đắp một tấm chăn dày lên người, bật lò sưởi đến công suất tối đa rồi đánh một giấc ngủ cho đã đến hết ngày thôi.

    *
    * *


    "Cuộc gặp với Bill thế nào?" Graeme hỏi, khi nhìn thấy tôi bước vào phòng họp dành cho đội ngũ HLV. Điều này khiến hắn phải chú ý, bởi gã trợ lý này sau đó chỉ gọi vị Chủ tịch bằng tên chứ không gọi bằng chức vụ, không chỉ một lần mà đã vài lần trong lúc đi taxi trao đổi thông tin với nhau rồi. Trong khi ở quê hương, mỗi lần gặp cấp trên là người ta phải gọi bằng chức vụ để thể hiện sự kính trọng, nếu không thì...

    "Ổn cả. Ông ấy có nhấn mạnh với tôi là nên tập trung ký hợp đồng với các cầu thủ trẻ về đội hình chính, đồng thời cho các cầu thủ trẻ có cơ hội thi đấu nhiều hơn."

    "Phải, ở đây chúng tôi theo đuổi chính sách đào tạo trẻ từ nhiều năm nay rồi. Hy vọng điều đó không khiến cậu gặp trở ngại." Graeme nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

    "Không sao cả, trái lại đó còn là cơ hội tốt cho chúng ta, tôi lại thích triết lý này hơn việc vung tiền như nước mua các ngôi sao về. Bây giờ chúng ta bắt tay vào việc thôi."

    "Được rồi." Graeme lấy ra một quyển sổ ghi chú nho nhỏ, tay phải lấy một cây bút mực ra khỏi túi áo. "Cậu có muốn tổ chức một trận đấu tập giữa đội chính và đội dự bị không?"

    "Có. Tôi muốn xem khả năng của cả hai đội này như thế nào để lựa chọn cầu thủ phù hợp."

    "Okay! Vậy tôi sẽ tổ chức một trận đấu tập ngay ngày mai. Vậy còn báo cáo đội hình hiện tại? Cậu có cần không?"

    "Dĩ nhiên rồi. Danh sách chấn thương và cả đánh giá chất lượng cầu thủ nữa, cứ hai tuần cập nhật cho tôi một lần nhé. Đặc biệt là báo cáo các cầu thủ trẻ tiềm năng sẵn có trong đội, tôi cần thêm thông tin về những cầu thủ này để quyết định xem có nên cho họ thi đấu trong đội hình chính không."

    "Được rồi, chúng tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cậu cần. Thế còn các điều khoản chuyển nhượng thì sao?"

    "Nếu ý anh muốn nói tới đề nghị của người đại diện, nhờ anh lọc hết toàn bộ trước khi chúng tới tay tôi. Tôi chỉ quan tâm đến các cầu thủ giỏi hoặc có tiềm năng thôi, còn lại tạm thời tôi giao cho anh nhé."

    "Được rồi, tôi sẽ đảm đương những việc này. Cậu còn cần gì khác nữa không?" Graeme vừa nói vừa ghi nhận lại thật nhanh vào sổ.

    "Hmm... hiện giờ tôi cũng chưa nghĩ ra được gì khác, tạm thời cứ thế đã. Các cầu thủ đều có mặt ở đây cả rồi chứ?"

    "Có, họ đã có mặt đầy đủ và đang ở sân tập."

    "Tốt, anh dẫn tôi đến gặp mặt họ ngay bây giờ được chứ?"

    "Được, anh đi theo tôi."

    *
    * *

    "Chào các cậu. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Leno - người sẽ dẫn dắt đội bóng bắt đầu từ hôm nay, rất vui được gặp các cậu." Hắn nói với chất giọng dõng dạc và tự tin nhất có thể. Đó là điều tốt nhất hắn có thể làm giữa một rừng cầu thủ kinh nghiệm đầy mình và đã có kinh nghiệm thi đấu hơn hắn từ nhiều năm nay ở môi trường chuyên nghiệp. Đồng ý là việc này sẽ không thể xua tan hoài nghi trong một sớm một chiều, nhưng bắt đầu ngay từ bây giờ, từng chút một vẫn tốt hơn là không.

    "Chào anh! Rất vui được gặp anh" - đội trưởng hiện tại của đội bóng, Phil Jagielka lên tiếng, đồng thời rặn ra một nụ cười tươi hết mức có thể. Tuy nhiên, Phil chỉ rặn ra được nụ cười mỉm. Còn các đồng đội, kẻ thì cười khẩy, kẻ thì chẳng biểu lộ cảm xúc gì chỉ đứng khoanh tay nhìn hắn như trời trồng.

    "Được rồi, không cần phải khách sáo thế đâu, nhìn các cậu một lượt là tôi biết các cậu đang nghi ngờ khả năng của tôi rồi. Chính vì thế, khi các cậu muốn đóng góp ý kiến hay muốn phát biểu điều gì đó, các cậu có thể nói thẳng với tôi và tôi sẽ rất biết ơn điều đó. Bởi những đóng góp của các cậu sẽ giúp cho chúng ta hiểu nhau hơn là một, và đồng thời giúp cho cả đôi bên thực hiện công việc của mình một cách suôn sẻ hơn là hai. Các cậu hiểu ý tôi chứ?"

    Đáp lại hắn, là những cái gật đầu tỏ ý đã hiểu. Phản ứng không nhiệt tình như hắn dự kiến, nhưng cứ tạm vậy đã.

    "Bây giờ đến mục tiêu trong mùa giải này. Chúng ta sẽ cố gắng phấn đấu đạt được vị trí nằm ở nửa trên bảng xếp hạng, hy vọng là chúng ta có thể cùng nhau đạt được mục tiêu này!" Ngay sau đó là một vài lời rì rầm bàn tán.

    "Khoan đã, với đội hình này chúng ta hoàn toàn có thể đạt được vị trí cao hơn chứ". Một cầu thủ có dáng vẻ "cao to đen hôi" mạnh dạn bước lên phía trước.

    "Cậu ấy nói đúng đấy, với đội hình này chúng ta có thể đủ sức cạnh tranh cho một suất C2, hoặc thậm chí C1 còn được nữa là..." Một cầu thủ khác nối bước đứng kế bên cầu thủ vừa rồi.

    Hai cầu thủ vừa bước lên phía trước chính là Romelu Lukaku và John Stones, những anh tài mới nổi của CLB trong vài năm gần đây.




    "Lukaku và Stones, tôi nhận thấy các cậu đều rất tham vọng, đó là điểm mạnh của các cậu và tôi rất thích điều đó. Cả hai cậu mới thi đấu cho đội một của Everton trong những năm gần đây đúng không?" Cả hai gật đầu đáp.

    "Lukaku, cậu còn rất trẻ, thời gian thi đấu đỉnh cao của cậu vẫn còn rất dài. Nếu cậu thực sự muốn gia nhập đấu trường châu Âu đến vậy, mùa giải này cậu hãy đóng góp thật nhiều bàn thắng giúp đội bóng này tiến lên. Mùa trước cậu thi đấu gần như cả mùa mà chỉ ghi được 10 bàn, đó là một con số tôi thật sự nghi ngại đấy, bởi cậu hoàn toàn có thể làm tốt hơn thế rất nhiều. Cậu hiểu ý tôi chứ?" Khi vừa dứt lời, Lukaku mở miệng toan nói điều gì đó thêm nữa, nhưng Stones lập tức khoát tay ngăn lại. Có lẽ cậu ta đang chờ tôi nói nốt ý kiến của mình.

    "Còn cậu, Stones, cậu cũng còn rất trẻ, cậu hoàn toàn có thể trở thành trụ cột của đội bóng này lẫn đội tuyển Anh trong tương lai gần. Cái cậu cần bây giờ là kinh nghiệm thi đấu, khả năng chỉ đạo hàng thủ và sự quyết tâm trong từng trận đấu để có thể vững vàng bước ra giải đấu lớn hơn. Nếu Lukaku là mũi nhọn sắc bén của đội bóng này, cậu cần phải trở thành một tảng đá kiên cố trước cầu môn ngăn không cho đối thủ có cơ hội xuyên phá mành lưới đội nhà - như chữ "Stones" trong tên họ của câu. Điều đó sẽ củng cố cơ hội chiến thắng trước các đối thủ, cậu hiểu chứ?"

    Nghe xong, nét mặt của cả hai cầu thủ trẻ đầy tham vọng trên đều rất đăm chiêu. Những cái nhăn trán và chun mũi của hai tên này chỉ xuất hiện trong tích tắc, nhưng cũng đủ để hắn nhận ra rằng cả hai cầu thủ này vẫn không hài lòng với mục tiêu đã đề ra, dù về căn bản là lời hắn nói cũng phần nào có lý. Đó là chưa kể các CLB lớn khác trong nước cũng đang để ý đến hai anh chàng này, nên hắn cũng biết là mọi chuyện sẽ chưa thể dừng lại tại đây. Nhưng trước mắt cứ như vậy đã.

    "Nếu hai cậu không có ý kiến gì thêm, tôi sẽ xem như hai cậu đã hiểu những gì tôi nói. Còn ai có thắc mắc gì không?"

    Cả đội quay sang nhìn nhau trao đổi trong im lặng, nhưng đã hơn chục giây vẫn không có ai lên tiếng.

    "Được rồi, nếu không còn ai thắc mắc gì, thì chúng ta dừng lại ở đây. Hẹn gặp lại các cậu vào ngày mai, và một lần nữa rất vui được gặp các cậu." Hắn gật đầu và nở nụ cười tươi nhất có thể. Lần đầu gặp mặt nhau, dù là với bất cứ đối tượng nào, nở nụ cười tạo không khí thoải mái vẫn là trên hết.

    "Ngày mai anh gửi cho tôi báo cáo cầu thủ trong đội nhé. Giờ tôi phải đi đây, ngày mai gặp lại anh sau!" Hắn nói ngắn gọn với Graeme.

    "Sớm vậy? Ở thành phố Liverpool này có món hầm đặc trưng ăn rất tuyệt, hay hôm nay tôi đãi anh một bữa nhé."

    "Cảm ơn ông, nếu thế thì ngày mai ông đãi tôi nhé, còn bây giờ thì không được vì tôi cảm thấy hơi mệt trong người. Ông thông cảm nhé."

    "Ừ, nếu vậy thì tôi không ép, tôi sẽ gọi taxi cho cậu. Hẹn gặp cậu ngày mai."

    "Không cần đâu, để tôi tự gọi xe cũng được. Gặp lại ông sau."

    Cả hai bắt tay nhau một lần nữa, trước khi đường ai nấy đi. Lúc này hắn chỉ muốn về đến nơi trọ, đắp chăn bông lên người, bật máy sưởi với công suất tối đa và đánh một giấc cho đã để hồi sức. Ngày hôm nay chỉ mới là khởi đầu thôi, hôm sau còn nhiều chuyện để làm nữa...

    Lần sửa bài viết gần nhất bởi leno861 : 16-12-2015 vào lúc 10:42 PM

Qui định gửi bài

  • Bạn không thể lập chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi bài phản hồi
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết
  •