Niềm tự hào bóng đá
Khi những cảm xúc bắt đầu lắng xuống, những buồn đau tạm nguôi ngoai, nhìn lại những gì đã qua vẫn thấy lòng trĩu nặng.
Chat với con bé cùng công ty cũ trước giờ chung kết nó kêu: "Tối nay thắng chị đi bão hả? Em nghe nói chung kết nên hủy hẹn với bạn, ở nhà ngủ cho khỏe. Có gì hay đâu mà mọi người đổ xô đi chứ? Bóng đá thì lúc nào chẳng có".
"Đúng là lúc nào cũng có, nhưng ít khi Việt Nam vào được chung kết, và cũng hiếm có lúc nào Việt Nam có cơ hội lớn vô địch như lần này. 50 năm rồi đấy em ạ". - "Mà hôm nay đá với Thái Lan à, lỡ đâu lại thua thì sao?" - "Bởi vậy chị thấy mừng quá vì em ở nhà". Con nhỏ im re. Trong mắt những người như nó, mình và những người vui mừng đổ xuống đường hò reo là những kẻ điên rồ, quá khích. Thật khó để nói với ai đó rằng khi tôi ra đường, nhìn thấy cờ tổ quốc từ tay những em bé nhỏ, đàn ông, đàn bà, đến những người già và trẻ em - khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, hai tiếng Việt Nam được vang đi vang lại... thấy lòng xúc động, tự hào.
Cho dù niềm tự hào đó với một vài người là phù phiếm, là không đáng. Nhớ có lần đọc bài báo nói tại sao khi những học sinh giỏi, những nhà khoa học tài ba vinh danh tổ quốc không ai lao ra đường hô vang Việt Nam. Kể cả khi những môn thể thao khác làm rạng danh đất nước tại đấu trường lớn hơn vẫn không có được sự hoan hỉ như bóng đá. Tại sao nhất nhất là bóng đá? Chỉ là bóng đá thôi. Cũng chẳng biết lý giải vì sao cả.
Tổng thư ký Trần Quốc Tuấn (phải) cũng cố động viên hậu vệ Xuân Hợp. Ảnh: An Nhơn.
Nói bóng đá là môn mang lại cho người ta nhiều cảm xúc nhất, ừ thì cũng có thể nói vậy. Bóng đá làm mọi người thăng hoa, hoan hỉ, cười một cách vô tư lự. Và bóng đá cũng khiến người ta đau đớn, tiếc nuối, giận dữ. Nhưng trên tất cả các môn thể thao khác, bóng đá gắn kết mọi người, biến những kẻ xa lạ thành những người thân quen. Hạnh phúc khi chiến thắng, những cái nắm tay xa lạ mà ấm áp. Những nụ cười trao vội mà thân quen, những giọt nước mắt hạnh phúc. Và khi thất bại, những cái nhìn lặng lẽ, những giọt nước mắt lăn dài nuối tiếc, những khuôn mặt thẫn thờ sao vẫn thấy thân thương đến lạ. Thấy yêu quá đất nước mình.
Trong trận chung kết, khi mà trái bóng lăn vào lưới đội nhà, Tấn Trường đã quỳ xuống khóc ngay trong khoảnh khắc ấy. Thấy thương kinh khủng. Có lẽ sẽ rất khó để quên hình ảnh đó, cũng như sau trận đấu, các cầu thủ của chúng ta đã gục xuống, khóc như những đứa trẻ. Mình tin có rất nhiều người nghẹn ngào trong giây phút ấy. Chính bản thân mình cũng không cầm được nước mắt. Có thể vì quá hi vọng, quá chờ đợi, quá tin tưởng nên khi niềm đau đến không ai có thể tin được. Sau một đêm dài, tỉnh giấc vẫn không thể tin Việt Nam đã thua.
Cả ngày chỉ ngồi đọc tin về đội tuyển. Có rất nhiều điều đã nói. Động viên, khen - chê. Nhưng có lẽ mọi thứ lúc này cũng không có ý nghĩa nhiều nữa. Nhất là khi nỗi buồn chưa thể nguôi ngoai. Buồn hơn nữa là khi đọc được một dòng comment đại ý nói rằng: "Tại sao Tấn Trường bị thương rồi không ra sân đi, còn cố làm gì để giờ đây đổi lấy nước mắt của bao nhiêu người". Không biết khi người viết dòng đó có đặt mình vào trường hợp của Tấn Trường không? Có nghĩ rằng khi mình nói câu đó sẽ làm tổn thương người khác thêm một lần nữa? Có nhất thiết phải nói ra khi mà chấn thương thể xác đã là quá đủ. Cậu ấy cố gắng vì cái gì, tại sao phải cố gắng?
Tôi tin rằng bản thân Tấn Trường cảm thấy mình vẫn còn có thể tiếp tục, vẫn còn muốn chiến đấu đến hơi sức cuối cùng mới quyết định xỏ găng tiếp. Sự cố gắng đó để giờ đây đổi lấy những lời trách cứ ư? Lỗi của bàn thua ấy đâu phải của Tấn Trường. Cậu ấy đã đau đớn, đã đứng dậy, đã gục ngã, đã khóc phải chăng chỉ để đổi lấy giọt nước mắt của mọi người?
Không riêng gì Tấn Trường, tất cả các cầu thủ của chúng ta, HLV, BHL chẳng ai muốn điều đó. Tôi không nhìn thấy sự chủ quan, tự mãn của họ. Họ khát khao kém gì chúng ta? Nhưng bóng đá cũng như cuộc sống. Đôi khi những việc chúng ta làm, tự bản thân chúng ta cũng không thể hiểu nổi. Không phải ai lúc nào cũng bình tĩnh, tự tin. Không phải ai lúc nào cũng sống với đúng con người mình. Anh bạn gọi điện ngay sau trận đấu: "Nhục quá em ơi". Mình gắt lên. "Nhục gì mà nhục. Chỉ đau thôi". Buồn khi nghe những lời như vậy. Chẳng lẽ 90 phút này đánh đổi hết tất cả những cố gắng trước đó của các cầu thủ?
Mới cách đây vài hôm, không phải chính họ đã mang lại cho chúng ta những giây phút hạnh phúc đó sao? Nếu như có những giây phút thì những khoảnh khắc đau buồn, nuối tiếc đến một lúc nào đó cũng là lẽ thường tình thôi. Nhưng nhất quyết không phải là nhục. Chúng ta chỉ nhục khi mà các cầu thủ của chúng ta bán độ, bán danh dự của cá nhân, của hàng triệu người hâm mộ cho những đồng tiền bẩn thỉu. Còn ở đây, ai cũng có thể nhìn thấy các cầu thủ của chúng ta tại SEA Games này đã chiến đấu như thế nào. Họ đã cho chúng ta những giây phút tự hào, thì có lý gì lại nói những từ khó nghe đến vậy.
Sáng nay khi nhìn những hình ảnh của đội bóng trên sân bay về nước. Những khuôn mặt buồn bã, thẫn thờ, nuối tiếc lại thấy lòng nhói đau. Tối hôm chung kết, đi lang thang cùng anh bạn qua một đoạn đường, thấy tấm biển bỏ lại của CĐV nào đó "50 năm là quá đủ" chỉ kịp đọc có vậy. Ừ, thì đã 50 năm rồi. Nhưng nói như bạn gì đó, 50 năm còn chờ được, huống hồ là 2 năm.
Các cầu thủ của chúng ta hãy cố lên. Hãy để nỗi buồn qua đi như gió thoảng. Hãy tiếp tục chiến đấu, mọi người luôn ở bên cạnh các bạn. Để chúng tôi, những người hâm mộ, lại được đổ ra đường, tay lại cầm cờ, miệng hô vang Việt Nam chiến thắng, lòng ngập tràn hạnh phúc. Dù rằng có lần nói với cô bạn: "CĐV trong Sài Gòn chẳng hát Quốc Ca, chẳng Việt Nam-Hồ Chí Minh, chẳng Nối vòng tay lớn, chỉ có la hét là nhiều. Không thích bằng Hà Nội. Dẫu vậy, vẫn muốn thêm nhiều nhiều lần nữa, lại được đổ ra đường như thế, dù rằng vẫn thèm nghe Đoàn quân Việt Nam đi giữa lòng thành phố.