[FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
1. Bournemouth
http://i.imgur.com/llD1Gpf.jpg
A.F.C Bournemouth thành lập vào năm 1890, với tên gọi ban đầu là Boscombe St. John's Lads’ Institute F.C, tại thành phố Bournemouth, Dorset miền Tây Nam nước Anh. Sau nhiều lần đổi tên, đội bóng được đổi tên lần cuối thành A.F.C Bournemouth vào năm 1972. Sân vận động của đội là sân Dean Court, với sức chứa khoảng 12.000 chỗ ngồi, một sức chứa cực kỳ nhỏ bé nếu đặt cạnh những sân vận động nổi tiếng như Emirates hay Old Trafford.
http://i.imgur.com/BdyRXc5.jpg
Tuy là đội bóng lâu đời bậc nhất nước Anh, nhưng thành tích cao nhất của Bournemouth đạt được trong quá khứ gần như là số 0, ngụp lặn ở các giải đấu cấp thập của nước Anh và chỉ giành được chức vô địch Championship duy nhất ở mùa giải 2014-2015 vừa qua và lần đầu tiên được góp mặt tại Ngoại Hạng Anh vào mùa giải 2015-2016. Thành tích mang đậm dấu ấn của Eddie Howe, huyền thoại sống của đội bóng. Tuy nhiên, ban lãnh đạo biết rõ Howe không đủ khả năng để giúp Bournemouth làm nên điều kỳ diệu tại Ngoại Hạng Anh. Nên họ đã quyết định sẽ trao chiếc ghế huấn luyện viên lại cho một chiến lược gia khác. Người mà họ kỳ vọng sẽ làm nên lịch sử mới cho đội bóng, Leon Nguyen.
2. Huấn luyện viên Leon Nguyen
Một trợ lý cũ của Người Đặc Biệt Mourinho trong thời gian ông làm việc tại Real Madrid và Chelsea lần 2, còn rất trẻ, chỉ mới hơn 25 tuổi nhưng đã có tấm bằng huấn luyện viên loại ưu, sự nghiệp cầu thủ chỉ dừng lại ở cấp độ nghiệp dư nhưng từng được Mourinho đánh giá rất cao trong thời gian học việc với ông. Sau khi kết thúc mùa giải 2014-2015 với Chelsea, Leon quyết định ra đi để được nắm quyền dẫn dắt chính thức một đội bóng. Và lời mời của Bournemouth là một cơ hội rất tốt để huấn luyện viên trẻ đầy tham vọng này thể hiện mình, dù chính hắn cũng rất bất ngờ với lời mời đến từ chủ tịch Jeff Mostyn. Tuy nhiên, vị chủ tịch của Bournemouth lại không nghĩ như vậy, ông nói với hắn ngay trong buổi gặp mặt đầu tiên của hai người
-Tôi chờ đợi cậu mang về những điều kỳ diệu cho chúng tôi, chàng trai trẻ!
Ngay lúc đó, Leon hiểu trách nhiệm của hắn phải làm là gì và kỳ vọng ở hắn là nhiều bao nhiêu. Mourinho có lẽ cũng từng nhận được những kỳ vọng và trách nhiệm như vậy khi nhận việc tại Porto để trở nên Đặc Biệt. Hắn, đang và sẽ bước trên con đường mà người thầy cá tính của hắn đã từng đi qua.
-------------------
P/s: Lần đầu tiên chấp nhận thử thách chơi một đội bóng tí hon. Vừa đá vừa viết, không dám chắc với đội bóng như thế này thì có thể mơ xa hơn giấc mơ trụ hạng hay không nhưng sẽ cố gắng:buoncuoi: cực kỳ quyết tâm là sẽ bám Story vì chắc chắn FM 16 chơi cả năm nữa nên sẽ không xóa đi như FM15 :happy:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
ngon đang tinh sẽ chơi đội này :pepe:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Trích dẫn:
Trích dẫn bài viết của
!!Handoisatgai!!
ngon đang tinh sẽ chơi đội này :pepe:
Game éo đâu mà chơi :ppc:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Trích dẫn:
Trích dẫn bài viết của
Một lằn
Game éo đâu mà chơi :ppc:
thẩm du trong đêm :cancer:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Chương 1: Tindall, Distin và Gradel
Tôi kết thúc buổi gặp mặt đầu tiên với chủ tịch Mostyn. Ông cụ có vẻ đặt rất nhiều niềm tin vào tôi, tôi đoán vậy. Tiếp theo tôi cần một buổi gặp mặt trực tiếp với trợ lý của mình, Jason Tindall.
Ấn tượng đầu tiên tôi gặp anh ta là: một gã điển trai và còn rất trẻ. Tôi tự hỏi có khi nào anh ta khai gian số tuổi thật của mình để làm huấn luyện viên hay không.
http://i.imgur.com/dQeSjGR.jpg
-Chào cậu! Tôi là Jason Tindall, cậu có thể gọi tôi là J nếu thích.
J? Haha, anh ta có vẻ dễ gần hơn tôi nghĩ, càng tốt, tôi thích làm việc với một người thoải mái như thế.
-Chào anh, tôi là Leon Nguyen
J hơi nhíu mày khi nhắc đến họ của tôi, tôi đoán anh ta không quen lắm khi đọc một họ Việt Nam nên tôi nói tiếp
-Anh cứ gọi tôi là Leo được rồi. Nghe ngầu nhỉ? Tôi thích được gọi là Leo- tôi dí dỏm đùa
J bật cười, có lẽ anh ta cũng thích làm việc với một người thoải mái như tôi. Sau đó chúng tôi bắt đầu bàn vào công việc và không khí trở nên nghiêm túc hơn lúc nãy khá nhiều
-Thôi được rồi, cùng bắt tay vào công việc nào. Cậu nghĩ sao nếu chúng ta tổ chức một trận đấu tập giữa đội chính và đội dự bị?
-Đấu tập? Tôi nghĩ không cần thiết, tương quan lực lượng giữa đội chính và đội dự bị sẽ không cho ta một đánh giá hợp lý về tình hình đội bóng. Tôi đề nghị sắp xếp cho tôi một vài trận giao hữu với những đội tại Championship hay giải hạng nhất ở các quốc gia khác. Chúng ta sẽ đánh giá được cụ thể hơn những gì chúng ta đang có
-Được! Tôi sẽ cố gắng liên lạc với các đội bóng. Vậy còn bản báo cáo đội hình hiện tại? Cậu cần chúng không?
-Tất nhiên! Tôi cần nó, và cả danh sách chấn thương nữa, tôi nghĩ tôi cần phải có những thứ đó để biết mình phải làm gì ở thị trường chuyển nhượng lần này.
-OK! Tôi sẽ chuẩn bị tất cả những thứ cậu cần, chúng ta còn gì cần bàn thêm không?
-Còn chứ! Về những lời giới thiệu của người đại diện, tôi cần anh lọc lại toàn bộ chúng trước khi chúng được gửi đến tôi, tôi chỉ muốn nhận được những lời đề nghị về các cầu thủ tiềm năng mà thôi
-Tôi sẽ chú ý về vấn đề này- Tindall vừa nói vừa ghi chép lại toàn bộ những quyết định tôi vừa đưa ra
-Được rồi! Đó là toàn bộ những gì tôi cần hiện tại, nếu tôi cần điều gì khác thì tôi sẽ nói với anh sau.-Tôi quyết định kết thúc buổi gặp mặt đầu tiên tại đây
-Ok! Tôi sẽ làm tất cả những gì cậu yêu cầu thật sớm.
Sau buổi bàn bạc công việc với Tindall, tôi có một bữa trưa nhẹ nhàng với món Sanwich được làm từ nhà, buổi chiều sẽ là buổi gặp mặt đầu tiên của tôi và các cầu thủ, để làm quen và hoạch định ra mục tiêu cho cả đội mùa giải mới
-----------------
-Chào mọi người! Tôi là Leon Nguyen, các cậu có thể gọi tôi là Leo- Tôi trước các cầu thủ nói lớn
-Chào anh!- Tommy Elphick, đội trưởng hiện tại của đội bóng, lên tiếng
Tôi đã lường trước thái độ này của bọn họ, vì tôi chưa phải là một huấn luyện viên danh tiếng và bọn họ có quyền hoài nghi tôi. Tuy nhiên, phải thừa nhận là tôi cảm thấy bực mình khi bọn họ tỏ ra thờ ơ với tôi như vậy, tôi tuyên bố
-Có thể các cậu không biết tôi là ai, các cậu có quyền hoài nghi tôi. Ngoài kia cũng không ai biết đến các cậu, bọn họ cũng sẽ dành cho các cậu những ánh mắt hoài nghi, thậm chí là khinh thường. Điều chúng ta cần làm lúc này là buộc những người hoài nghi mình phải hối hận. Các cậu có nghĩ mình sẽ làm được không?
Thấy các cầu thủ gật gù ra vẻ đồng ý, tôi nói tiếp
-Mục tiêu của chúng ta ở mùa giải này là kết thúc mùa giải mà không bị xuống hạng, tôi hi vọng chúng ta sẽ hoàn thành được mục tiêu đó
-Tôi phản đối! Tôi nghĩ với lực lượng như hiện tại thì chúng ta có thể nghĩ đến một vị trí cao hơn
Người phản đối là Sylvain Distin, gã cầu thủ duy nhất từng thi đấu cho một đội bóng lớn tại Premier League. Tôi cười nhạt đáp
-Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì, cậu bao nhiêu tuổi?
-37!- hắn ta dõng dạc trả lời
-Cậu có đảm bảo với số tuổi đó cậu có thể hoạt động không biết mệt mỏi cả mùa giải hay không?
Gã không trả lời, tôi nói tiếp
-Tôi biết cậu từng là cầu thủ của Everton, nhưng cậu đã không còn ở đỉnh cao nữa, trong khi chúng ta vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm tại Premier League, nên trụ hạng là mục tiêu khả dĩ nhất mà tôi nghĩ đến lúc này. tất nhiên, nếu có thể tiến xa hơn vị trí trụ hạng, chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ đến những mục tiêu tiếp theo. Tôi tin chắc là vậy
Distin có vẻ đã phần nào dịu đi, dù tôi biết gã vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận lời tôi nói. Buổi gặp mặt cầu thủ kết thúc với không khí khá dễ chịu, tôi hài lòng vì điều đó. Tiếp theo là bản báo cáo tình hình đội bóng được Tindall đem đến văn phòng cho tôi.
Tôi đã mong chờ bản báo cáo này để biết rõ những gì mình cần làm tiếp theo. Kết quả là một mớ hỗn độn thực sự đang chờ tôi ở phía trước.
Một đội hình tan nát sau một mùa giải thành công ở giải hạng nhất chính là Bournemouth lúc này, Tyrone Mings, hậu vệ trái chính thức của đội mùa giải trước đứt dây chằng đầu gối và dự đoán phải ít nhất 13 tháng sau mới trở lại. Một ca chấn thương kinh hoàng. Bên cạnh đó, ngôi sao Max Gradel cũng dính chấn thương dây chằng và phải ngồi ngoài 11 tháng, chấn thương hông của Harry Arter, linh hồn trong lối chơi của đội mùa trước, cũng khiến anh ta phải ngồi ngoài đến hết lượt đi mùa này.
http://i.imgur.com/s02TGri.png
Đội hình lại quá dư thừa tiền đạo trong khi tiền vệ trụ và hậu vệ trái lại không có, vị trí nhạc trưởng cũng chỉ có Lee Tomlin là có thể chơi tốt. Với sơ đồ 4-2-3-1 mà tôi dự định sẽ áp dụng cho đội bóng, thủ môn và trung vệ có lẽ là 2 vị trí duy nhất khiến tôi tạm thời yên tâm. Hậu vệ phải của đội phó Simon Francis khá ổn nhưng vị trí dự bị Alan Smith không thực sự tốt. Hậu vệ trái không hề có cái tên nào gây ấn tượng được với tôi. Tiền vệ trụ thì không có một cầu thủ nào trong khi tiền vệ trung tâm là có rất nhiều cầu thủ cạnh tranh buộc. Cánh phải tạm ổn với Matt Richie nhưng không có cái tên nào dự bị cho cầu thủ này, cánh trái thì Gradel đang chấn thương trong khi phương án thay thế Marc Pugh không được Tindall đánh giá cao. Callum Wilson là cái tên đem lại yên tâm nhất trong số các tiền đạo mà tôi đang có.
-Tôi nghĩ hiện tại chúng ta đang gặp rất nhiều vấn đề lớn đấy J à- Tôi nói với Tindall sau khi xem xong bản báo cáo của anh ta
-Phải! Tôi cũng biết điều đó, mùa vừa rồi ở giải hạng nhất thực sự rất khó khăn-Tindall cũng thừa nhận tình hình nhân sự bi đát hiện tại của đội bóng
-Mùa giải sắp tới ở giải ngoại hạng sẽ còn khó khăn gấp bội, đội hình này sẽ khiến chúng ta xuống hạng khi lượt đi còn chưa kết thúc.
-Vậy chúng ta nên giải quyết thế nào?- Tindall lộ rõ vẻ bối rối
-Tôi sẽ cố gắng giải quyết việc này thật nhanh, trước tiên thì anh hãy cho các cầu thủ tập luyện theo giáo án này của tôi để hồi phục thể lực trước đã.
-Được! Tôi sẽ cho các cầu thủ tập luyện ngay- Tindall đứng lên chuẩn bị bước ra ngoài
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Chương 2: Chuyển nhượng
Tindall rời khỏi phòng, tôi tiếp tục chìm trong suy nghĩ với mớ báo cáo trong tay. Phải giải quyết toàn bộ vấn đề ngày ngay trong tháng 7 để ổn định lực lượng cho mùa giải mới. Ngân sách chuyển nhượng chỉ 6 triệu bảng khiến tôi phải nghĩ đến những cái tên trên thị trượng chuyển nhượng tự do. Tôi nhấc điện thoại gọi cho một tên bạn lâu năm của mình, hiện đang là một tay môi giới cầu thủ
-Luis, lâu quá không gặp- Tôi niềm nở chào hắn
Luis là một người bạn người Tây Ban Nha đã cùng tôi học khóa đào tạo huấn luyện viên, tuy nhiên khi có bằng hắn lại không tham gia huấn luyện mà lại đi môi giới cầu thủ. Với quan hệ rộng rãi của mình, hắn có một mạng lưới môi giới cực lớn trải khắp châu Âu và Nam Mĩ. Nếu cần tư vấn cầu thủ, tôi không nghĩ có người nào giỏi hơn tên bạn này của tôi.
-Leo, tao vừa giật mình khi thấy mày gọi tao đấy- hắn trêu đùa ngược lại
-Haha... tao vừa nhận việc huấn luyện viên đấy, biết chưa?
-Sao? Tìm được việc rồi à? Đội nào thế?- Luis tỏ ra khá hào hứng với công việc mới của tôi
-Bournemouth, đội bóng mới lên hạng tại Premier League- Tôi trả lời
-Mới lên hạng à? Nghe hay đấy! Mùa sau lại xuống hạng thì mày ra đường tiếp nhé- hắn cười lớn trong điện thoại
-Mày mơ đi- Tôi cười đáp lại, tôi đã quá quen với cái thái độ này của hắn.
-Vậy mày gọi tao chỉ để thông báo công việc mới à?
-Không!-Tôi bắt đầu vào chủ đề chính- đội bóng của tao đang gặp vấn đề nhân sự lớn, ngân sách chuyển nhượng lại không nhiều, nên tao muốn nhờ mày giới thiệu vài cái tên có thể giúp tao giải quyết điều này
-Mày cần những vị trí gì?- Tôi nghe tiếng gõ máy tính lạch cạch bên đâu dây bên kia, tôi đoán hắn đang mở những trang thông tin cầu thủ để tìm cầu thủ cho tôi
-Một hậu vệ phải, hậu vệ trái, tiền vệ trụ, tiền vệ phải, tiền vệ trái,tiền vệ tấn công và một tiền đạo.
-Thực sự cần nhiều vậy sao?
-Mày không tưởng tượng được đội hình hiện tại trong tay tao đâu- Tôi buột miệng than thở, thực sự tôi thấy rất đau đầu với những vấn đề hiện tại của đội bóng.
-Eboue vừa kết thúc hợp đồng với đội bóng cũ, kinh nghiệm của gã sẽ giúp ích cho đội bóng của mày lắm đấy
-Nghe hay đấy!- Tôi mỉm cười, quả là không sai khi nhờ vả tên bạn này.
-Hậu vệ trái thì mày nên để ý đến Alex Grimaldo của Barca. Một hợp đồng mượn sẽ hợp lý cho mày
-Được! Còn vị trí tiền vệ trụ? Tao cần hai 2 người ở vị trí này
-Thiago Maia! Tao khuyên mày nên ký hợp đồng với cậu nhóc này càng sớm càng tốt- Hắn nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc- đây là một tiềm năng cực lớn đấy
-Chắc chứ?- Tôi chưa từng nghe bất cứ một bài báo hay thông tin gì về cậu nhóc này, nhưng giọng nghiêm túc của Luis khiến tôi chợt nghĩ, tôi phải liên lạc với cậu ta ngay lập tức
-Hoàn toàn chắc! Boccara, Mundingayi, và Christian Poulsen là vẫn đang thất nghiệp, mày nên xem xét những trường hợp này
-Poulsen sao? Nghe tốt đấy- Tôi từng xem anh ta thi đấu vài lần, thực sự rất ấn tượng với phong cách chơi bóng lăn xả của cầu thủ này, chắc chắn anh ta sẽ rất có ích cho chúng tôi
-Liên lạc với Lincoln và thử thuyết phục cậu nhóc xem, chắc chắn cậu ta hơn hẳn gã Tomlin đang có trong đội mày đó.
-Ok! Tao cần một tiền vệ trái và một tiền đạo nữa, mày có cái tên nào giới thiệu không?
-Nahuel Leiva, hãy mượn cậu ta nếu không thể mua đứt. Tiền đạo thì tao có 2 cái tên là Barbosa và Zivkovic.-Luis chốt lại danh sách chuyển nhượng cho tôi ở tất cả vị trí
-Được rồi! Tao sẽ liên lạc với toàn bộ những cái tên trên, Cám ơn mày nhé
-Haha! Không có gì!
Kết thúc cuộc điện thoại dài với Luis, tôi chốt lại toàn bộ danh sách những cái tên cần đưa về sắp tới, chắc chắn tôi sẽ rất bận rộn trong thời gian sắp tới đây
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
:phun: team mới lên EPL mà tv hàng khủng vậy :nb:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Trích dẫn:
Trích dẫn bài viết của
Tuanhyundai
:phun: team mới lên EPL mà tv hàng khủng vậy :nb:
bởi vậy chúng nó từ chối hết rồi :vayha: có thằng nào chịu về đâu :ppc:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Tv trái thì mình tư vấn bác chủ thớt John Utaka (free) nhé. Hoặc 3 con hàng free hot nhất Patrick Ekeng, Mazuch, Ricky Alvarez, Stipe Pletikosa :xike:
Ôm hết đám này chắc đội hình cũng đủ dày để ăn suất C2 rồi :vay:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Đội này có thằng Max Gradel :fa: chạy tít vcc
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Trích dẫn:
Trích dẫn bài viết của
vangtoiga
Đội này có thằng Max Gradel :fa: chạy tít vcc
chấn thương 11 tháng kia kìa :doc:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Chương 3: A bigger team
-Xin lỗi, thân chủ tôi không muốn gia nhập đội bóng của anh. Cậu ấy tin rằng cậu ấy có đủ khả năng để gia nhập một đội bóng lớn hơn- Gã đại diện của tên nhóc Maia như tạt cho tôi một gáo nước lạnh với câu từ chối vừa rồi.
Thằng nhóc ngu ngốc!!!
Đó là những gì đang hiện ra trong đầu tôi lúc này. 18 tuổi, chưa từng khoác áo đội tuyển quốc gia lần nào, vậy mà nó lại nghĩ rằng nó có thể cạnh tranh một vị trí ở một đội bóng lớn sao?
-Tôi hiểu, thật tiếc khi không thể làm việc chung với cậu ấy. Hi vọng rằng chúng tôi sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai- Sẽ không có tương lai đó đâu. Thằng nhóc ngu ngốc đó sẽ phải tiếc nuối khi không gia nhập đội bóng chúng tôi.
Kết thúc cuộc điện thoại, tôi xoa hai bên thái dương của mình. Một buổi sáng không thể xui xẻo hơn. Bài báo đầu ngày vừa cho tôi biết Nahuel Leiva vừa hoàn tất vụ chuyển nhượng sang Arsenal với giá 7.5 triệu bảng. Tiếp ngay sau đó là cuộc điện thoại của gã đại diện cho Barbosa để từ chối chúng tôi. Sau đó đến lượt tên nhóc Maia cũng không muốn gia nhập Bournemouth. Khỉ thật, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ bọn nhóc thời nay lại mơ cao ước lớn đến vậy, thà chấp nhận dự bị ở một đội bóng lớn hơn là chiến đấu cho một suất đá chính ở đội bóng nhỏ. Tindall gõ cửa phòng và bước vào với vẻ mặt không mấy vui vẻ, tôi đoán ngày hôm nay của tôi có lẽ chưa đủ tồi tệ đâu nhỉ
-Barca vừa gọi điện cho chúng ta để thông báo rằng Grimaldo sẽ chuyển sang chơi cho Real Betis ở mùa giải năm sau
-Theo dạng cho mượn?
-Phải! Là cho mượn- Tindall còn gật đầu như để xác thực thông tin
Gì nữa đây? Một tên nhóc sợ ra nước ngoài thì đấu sao? Hôm này của tôi đã không còn chỉ là một ngày xui xẻo nữa rồi. Một ngày KHỐN NẠN! Có lẽ sáng nay tôi đã xuống nhầm bên giường nên mới xui xẻo đủ bề như vậy. Toàn bộ các mục tiêu theo đuổi đều lần lượt từ chối tôi chỉ vì một lí do: cần chơi cho đội bóng lớn hơn. Mẹ nó! Chúng tôi thì sao chứ? Làm như mùa này Bournemouth chắc chắn rớt hạng à?
Buổi sáng của tôi kết thúc không thể tồi tệ hơn khi nhận 1 lúc 4 lời từ chối. Tôi đã bỏ ra cả tuần lễ vừa rồi để theo đuổi những thương vụ này và bây giờ thì tất cả đều đổ vỡ. Tôi cần phải lên một danh sách những mục tiêu mới. Nhưng hiện tại có lẽ tôi cần làm nguội cái đầu nóng của mình trước đã, tôi nghĩ mình không thể làm gì với tâm trạng như hiện tại.
Tôi đến một quán café gần sân vận động của đội bóng, ông chủ ở đây là một fan cuồng nhiệt của Bournemouth. Tôi thích vị café ở đây và những câu chuyện bóng đá nói hoài không thấy chán từ những vị khách cũng như ông chủ ở đây. Tôi nhận ra Bournemouth tuy không phải đội bóng lớn nhưng vẫn có một bề dày lịch sử rất đáng nể. Tôi cảm thấy mình yêu đội bóng đang dẫn dắt hơn nhờ những câu chuyện tại quán café này.
-Oh hi Leo!-Bradley, ông chủ của quán café này, vừa đưa tách café cho khách vừa quay sang cười chào với tôi- Hôm nay thế nào?
-Hi Brad!- Tôi chào lại, không quên than vãn- một buổi sáng rất tồi…ough- vị khách cầm li café phía trước đột ngột quay người va trúng vào tôi và tôi lãnh trọn tách café của cô ấy.
-Oh! Thật xin lỗi, tôi không cố ý, anh không sao chứ?- Cô ấy cuống quýt xin lỗi và dùng tay lau vết café trên người tôi
-Tôi không sao!- Tôi lắc đầu, ngoài trừ cái áo sơ mi trắng bị bẩn nguyên một mảng lớn café ra thì tôi không có vấn đề gì.
-Tôi rất xin lỗi- Cô ấy lại cúi đầu xin lỗi tôi lần nữa- tôi thực sư không cố ý va vào anh đâu
-Tôi biết, tôi cũng không sao, cô không cần phải xin lỗi tôi liên tục như vậy.- Tôi mỉm cười trả lời- dù sao thì tôi cũng làm cô mất một ly café, để tôi mời cô 1 tách mới nhé
Thực sự thì tôi cũng khá giận, ngày hôm nay của tôi đã rất đủ tồi tệ rồi đấy. Nhưng trước mặt tôi lúc này là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, trông cũng rất quen nhưng tôi lại không thể nhớ nổi. Tôi đoán cô ấy có lẽ là một diễn viên hay ca sĩ nào đó tôi đã thấy trên TV. Mời cô ấy một tách café để kết bạn cũng rất tốt, ít ra thì cũng làm ngày hôm nay của tôi bớt xấu đi, vì tôi kết bạn với một cô gái xinh đẹp
-Brad, cho tôi một tách Espresso và một tách như lúc nãy của cô ấy- Tôi khẽ kéo chiếc ghế gần quầy bar và ra dấu mời cô ấy ngồi.
-Anh biết không? Anh thực sự rất lạ đấy- Cô ấy vừa ngồi xuống vừa mỉm cười nói
-Tôi có nên xem đó như một lời khen không?- Tôi mỉm cười ngồi cạnh cô ấy
-Haha, tôi không nghĩ là tôi vừa khen anh đâu- Cô ấy vừa mỉm cười nhận tách café từ Brad vừa nói với tôi- Tôi nên cho anh biết tên nhỉ, tôi là Emilia Clarke
http://i.imgur.com/6ioAU5R.jpg
Tôi thoáng ngỡ ngàng vài giây, tôi đã đoán cô ấy là người nổi tiếng, nhưng Emilia Clarke thì… Series Games of Throne vẫn đang gây sốt trên TV và tôi không hề bỏ lỡ một tập nào của nó
-Cô thực sự khác xa với trong phim- Tôi buột miệng thốt lên, thực tế đó cũng đang là những gì tôi suy nghĩ
-Trông tôi bên ngoài xấu hơn đúng không?- Cô ấy nở nụ cười ngượng, có lẽ đã có nhiều người nói điều này với cô ấy
-Không!- Tôi lắc đầu nói tiếp-Tôi chỉ nghĩ rằng mái tóc nâu này làm cô khác với trong phim mà thôi, dù sao thì màu nâu làm cô nhìn trẻ trung hơn là màu bạch kim kia chứ.
-Haha, chữa cháy hay đấy- Cô ấy cười nói rồi đưa tay ra trước mặt tôi- Dù sao thì rất vui được làm quen với anh
-À! Quên mất! Tôi là Leon Nguyen- Tôi bắt tay cô ấy và giới thiệu tên mình- Tôi cũng rất vui khi được kết bạn với cô
-Cậu ta là một fan cuồng bộ phim của cô đấy- Bradley đột nhiên xuất hiện tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi
-Thật sao?- Cô ấy nhìn tôi mỉm cười như muốn xác nhận điều đó
-Cậu ta luôn luyên thuyên kể với tôi mọi thứ về bộ phim bên cạnh những trận bóng, cậu ta chưa bỏ một tập Games Of Thrones nào đâu
-Bộ phim thực sự rất hay mà- Không đùa đâu, tình tiết phim rất gay cấn đó.
-Không cần cậu phải lặp lại đâu- Brad vẫn không ngừng trêu tôi trong khi Emilia thì cười khúc khích- Mà lúc nãy cậu bảo hôm nay là ngày tồi tệ của cậu sao?
-À! Phải! Việc chuyển nhượng gặp vấn đề ấy mà- Cuộc trò chuyện với Emilia đã khiến tôi hoàn toàn quên mất những việc tồi tệ diễn ra vào buổi sáng
-Cầu thủ từ chối đầu quân cho Bournemouth sao?
-Điệp khúc muôn thuở: Tôi muốn đến với một đội bóng lớn hơn- Tôi nhại lại giọng nói của những tay đại diện cầu thủ gọi cho tôi lúc sáng khiến Emilia bên cạnh tôi bật cười
-Những kẻ dám chê bai Bournemouth là đội bóng nhỏ đều là những tên ngốc khốn kiếp- Brad bực bội nói
-Ồ! Tôi nghĩ anh vừa chửi thề trước mặt người đẹp đấy Brad
-Anh là huấn luyện viên sao?- Emilia có vẻ như không mấy quan tâm tới câu nói của Brad mà tò mò với công việc của tôi hơn
-Phải! Đội Bournemouth ngày cạnh quán café này. Chúng tôi sẽ thi đấu tại Premier League năm nay.
-Gia đình tôi cũng rất mê bóng đá, em trai và cha tôi đều là fan của đội Arsenal.
-Ồ, thật sao? Vậy cô là fan của đội bóng nào?- Tôi thực sự muốn biết điều này
-Tôi… không thực sự thích bóng đá cho lắm- Cô ấy ngại ngùng trả lời
-Vậy sao cô không thử đến xem vài trận của chúng tôi? Sẽ vui lắm đây- Xem như đó là động lực để tôi quyết tâm giành chiến thắng ở mọi trận đấu vậy
-Tôi sẽ đến- Cô ấy mỉm cười đáp
-Tôi sẽ xem như đó là một lời hứa nhé.
Tôi trở về phòng làm việc của mình với tâm trạng phấn khởi hơn rất nhiều sau cuộc trò chuyện với Brad và Emilia. Tôi nghĩ là tôi có đã tìm được động lực để cố gắng đưa Bournemouth đi đến một mùa giải thành công. Bournemouth là một đội bóng nhỏ, ai quan tâm? Chỉ là chúng tôi chưa lớn thôi, chỉ cần có những cầu thủ cần thiết trong tay, tôi tin chắc tôi có thể biến đội bóng này trở thành một Bigger Team. Lúc đó thì những tên ngốc đã từ chối tôi hôm nay sẽ phải hối hận sau khi “Bigger Team” của chúng bị Bournemouth đánh bại.
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Chap 3 vẫn mơn trớn chưa phịch :ppg:
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Chương 4: Định hình chiến thuật
-Xin lỗi, đội bóng các anh không thể đáp ứng được những điều khoản mà thân chủ tôi yêu cầu. Nên tôi nghĩ mình có lẽ nên dừng vụ chuyển nhượng tại đây- Đó là câu cuối cùng của tên đại diện của Lincoln nói với tôi.
Quá tam ba bận, nhưng lần này là lần thứ 5 trong tuần nay tôi bị từ chối. Maia, Barbosa, Leiva, Grimaldo và giờ là Lincoln. Chưa bao giờ cảm giác mình bất lực như hiện tại, lần lượt những mục tiêu đều từ chối chúng tôi và tôi thì không cách nào tìm ra những phương án thay thế hiệu quả
-Đội hình hiện tại của chúng ta không thể nào bước vào mùa giải mới được- J nhắc lại một vấn đề rất hiển nhiên mà chính tôi cũng đang đau đầu tìm cách
-Những trinh sát viên mà tôi cử đi đã có báo cáo chưa?
-Vẫn chưa, Giovanni báo rằng nhanh nhất thì cũng phải tới ngày mai ông ấy mới hoàn thành được báo cáo của mình
-Hãy nói ông ấy làm nhanh lên, chúng ta chỉ còn 1 tuần nữa là kết thúc tháng 7, không còn nhiều thời gian nữa đâu.
-Được rồi! Tôi sẽ cố gắng- J nói trước khi bước ra khỏi phòng làm việc của tôi
Tôi dựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt lại thở dài một tiếng, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng dẫn dắt một đội bóng phải đối diện với vô vàn khó khăn như vậy. Phải đến ngày mai thì những báo cáo của các trinh sát viên mới gửi về cho tôi. Hi vọng những cầu thủ họ gửi về sẽ có một vài người chất lượng. Chuông điện thoại của tôi chợt vang lên, là Luis gọi đến.
-Chuyện gì?- Tôi mệt mỏi bắt máy
-Sao nghe giọng chán nản vậy bạn hiền?
-Nói nhanh không tao cúp máy.- Tôi bực bội nói
-Rồi rồi, tao gọi để thông báo cho mày 1 tin là Mauro Zarate mâu thuẫn với huấn luyện viên nên West Ham quyết định bán cậu ta với giá 3 triệu bảng. Đây là một thương vụ hời đó, không nên bỏ qua
Tôi gần như là bật dậy khỏi ghế, Luis đã mở ra một con đường mới cho tôi với thông tin vừa rồi. Tôi từng xem Zarate thi đấu khi cậu ấy còn ở Series A, một tiền đạo thông minh và có kỹ thuật cực tốt. Có thể mua được cậu ta với giá chỉ 3 triệu là một cái giá quá tốt cho chúng tôi. Có sự phục vụ của cậu ta thì hàng tiền đạo với Wilson và Zarate là quá đủ để tôi có thể tự tin về hỏa lực hàng công trong mùa giải mới
http://i.imgur.com/PDm9yrA.png
-Thông tin đáng giá đấy, cám ơn mày nhé
-Vẫn chưa hết mà, còn nhớ Macheda chứ? “thần đồng” của MU cách đây vài năm đấy. Mày từng nói là thích một mẫu tiền đạo thông minh như cậu ta đúng không?
-Thì sao? MU rao bán cậu ta à?
-MU gì chứ, Macheda đầu quân cho Cadiff gần 2 năm rồi. Giờ cậu ta đang muốn ra đi để được thi đấu Premier League. Giá khoảng 1,5 đến 2 triệu là hợp lý đấy
http://i.imgur.com/8EVMIGU.png
-Vậy tao sẽ liên lạc với cậu ta thử xem, cám ơn mày nhé
-Không có gì, xem như là bù cho lần trước giới thiệu không thành công cho mày
Không thể hình dung được tôi đang biết ơn thằng bạn của mình như thế nào đâu, 2 thông tin mà hắn vừa cung cấp cho tôi có thể giúp tôi giải quyết phân nửa số vấn đề mà tôi đang đau đầu giải quyết lúc này. Hàng công nếu có sự bổ sung Zarate và Macheda cộng với Wilson và Murray có sẵn sẽ được đảm bảo tuyệt đối cho 38 vòng tại Premier League năm sau. Giờ thì tôi chỉ cần tìm kiếm một tiền vệ trái và một hậu vệ trái là hoàn thiện đội hình cho mùa giải mới.
Thật may là bản báo cáo được trưởng bộ phận trinh sát viên gửi về cho tôi lại trùng hợp giải quyết được vấn đề về đội hình mà tôi đang băn khoăn hiện tại. Tiền vệ Beausejour và hậu vệ Mesbah. Theo lời giới thiệu của Giovanni thì Beausejour là một mẫu tiền vệ cánh năng nổ, có kĩ thuật ổn, tốc độ khá tốt và khả năng tạt cánh cực kỳ chính xác, rất phù hợp cho một lối chơi dạt biên ở đội bóng nhỏ. Mesbah là một hậu vệ dày dạn kinh nghiệm thi đấu khi từng trải qua rất nhiều câu lạc bộ tại Châu Âu, trong đó có cả A.C Milan. Kinh nghiệm của cậu ta sẽ rất có lợi cho Bournemouth mùa sau.
Diễn biến chuyển nhượng sau đó diễn ra rất thuận lợi cho tôi, Zarate đồng ý gia nhập với điều kiện tôi cam kết một suất chính thức cho cậu ta, Macheda gần như gật đầu ngay lập tức khi tôi đề nghị cậu ta chuyển đến Bournemouth. Beausejour cũng đồng ý về với mức lương cao gấp đôi mức cậu ta đang nhận tại câu lạc bộ cũ. Tôi gặp đôi chút khó khăn trong vấn đề thỏa thuận tiền lương với Mesbah nhưng cuối cùng vẫn có được chữ ký của cậu ấy. Tuy sau đó Eboue từ chối gia nhập Bournemouth nhưng tôi đã tìm được sự thay thế mà tôi nghĩ không tồi: Kay Voser. Đội hình chúng tôi đã định hình với ít nhất 2 cầu thủ cho mỗi vị trí, đủ để xoay vòng cho cả mùa sau.
Tôi chốt sổ thị trường chuyển nhượng và đã có trong tay vài sự bổ sung chất lượng đủ mà tôi tin là có thể giúp đội bóng trụ lại Premier League. Giờ là lúc tôi định hình chính xác chiến thuật và bộ khung đội hình cho một mùa giải dài ở phía trước.
Với một đội bóng nhỏ, tôi nghĩ lối chơi phòng ngự phản công là hợp lý nhất cho Bournemouth. Cùng với Wilson, Richie, hay Zarate và Beausejour, tôi có những mũi khoan rất tốc độ trên hàng công của mình nên những đường phản công nhanh sẽ rất có lợi cho chúng tôi. Vị trí thủ môn với Boruc bắt chính và Federici dự bị tạm ổn, cặp trung vệ Steve Cook và đội trưởng Tommy Elphick đang có những màn thể hiện ổn định trong loạt trận giao hữu đầu mùa. Vì tiền vệ phải của tôi là Matt Richie, một cầu thủ có xu hướng thường xuyên bó vào trung lộ, nên tôi cần một hậu vệ phải có khả năng leo biên, hỗ trợ tấn công tốt. Về điểm này thì Simon Francis có phần nhỉnh hơn bản hợp đồng mới Kay Voser nên suất đá chính sẽ thuộc về Francis. Vì biên phải đã thường xuyên dâng cao nên tôi cần một sự chắc chắn được đảm bảo ở biên trái, vì vậy Mesbah cần phải đảm bảo sự chắc chắn ở hàng thủ trước khi cậu ta nghĩ đến việc tham gia tấn công. Tiền vệ trụ với Poulsen và Mudingayi đều là những cầu thủ lớn tuổi nên tôi quyết định sử dụng xoay vòng bộ đôi này. Andrew Surman giữ vai trò cầm nhịp trận đấu ở trung tâm hàng tâm hàng tiền vệ, đây là vị trí cực kỳ quan trọng với chúng tôi để chuyển từ phòng ngự sang phản công, tôi chắc chắn phải cho Surman biết trách nhiệm nặng nề của cậu ta là gì. Tôi muốn tận dụng khả năng tạt bóng chuẩn xác của Beausejour nên sẽ yêu cầu cậu ta chơi như một tiền vệ cánh điển hình của bóng đá Anh, bám biên và tạt bóng. Cặp tiền đạo chính là Callum Wilson và Zarate, không bàn cãi gì vì đây là bộ đôi ngôi sao của đội bóng chúng tôi hiện tại.
Chiến thuật được định hình, thị trường chuyển nhượng cũng chốt sổ, loạt trận giao hữu đã kết thúc với kết quả tương đối khả quan cho chúng tôi. Tất cả đã sẵn sàng chờ đợi mùa giải đầu tiên của Bournemouth tại Premier League.
Từ: [FM Story] A.F.C Bournemouth- Giấc Mơ Ngoại Hạng
Chương 4: Trận mở màn
Trận đấu đầu tiên tại Premier League của Bournemouth là tiếp đón đương kim vô địch Chelsea trên sân nhà. Tôi chưa bao giờ nghĩ là có thể gặp lại người thầy của mình sớm như thế, tôi băn khoăn liệu ông ấy có tức giận với tôi khi Bournemouth đánh bại Chelsea không nhỉ? Nếu có thì đành phải xin lỗi Mourinho vậy, vì tôi đang rất muốn tạo ra một cơn địa chấn ngay tại vòng mở màn của Premier League.
Chelsea có một đội hình quá mạnh so với chúng tôi, nên chắc chắn tôi phải lựa chọn một lối chơi phòng ngự lùi sâu dù được đá trên sân nhà. Và khi lùi sâu về phần sân nhà, tôi cần những cầu thủ thật tốc độ ở phía trên để chuyển sang phản công thật nhanh. May mắn là Wilson là một tiền đạo có tốc độ rất đáng sợ, hi vọng giành điểm của Bournemouth trận này đặt cả vào cậu ta.
Ngay từ đầu tháng 8, tôi đã cho các cầu thủ của mình tập đi tập lại rất nhiều lần các pha bóng phản công nhanh để họ có thể thực hiện thật nhuyễn cho trận đấu sắp tới. Thật may khi tôi từng làm việc cùng Mourinho vì các bài vở phản công nhanh của ông ta rất nhiều và cực kì đa dạng. Chắc ông ấy sẽ phải tức chết khi biết tôi đem chính những bài phản công của ông ấy để đánh bại ông ấy. Tất nhiên, để phản công thì phải phòng ngự thật an toàn trước đã, và đó cũng là yêu cầu tiên quyết của tôi đưa ra cho các cầu thủ. Phòng ngự trước, phản công sau!
Về nhân sự Andrew Surman dính chấn thương ngay trong trận giao hữu cuối cùng, một tin cực kỳ không vui dành cho tôi vì lúc này tôi chỉ còn mỗi mình Dan Gosling cho vị trí tiền vệ trung tâm. Mudingayi cũng không thể thi đấu vì chấn thương nên Poulsen là niềm hi vọng duy nhất của tôi ở vị trí tiền vệ trụ. Tiền đạo Costa bên phía Chelsea là một cầu thủ có thể hình và khả năng không chiến rất tốt, trong khi đó lại là điểm yếu lớn nhất của Elphick, nên tôi quyết định sẽ sử dụng Distin ở trận này. Những vị trí còn lại không có gì thay đổi, bộ khung đội hình đã được tôi định sẵn ngay từ khi giao hữu
http://i.imgur.com/n5fzYqo.png
-Trận mở màn đã phải thi đấu với đội đương kim vô địch, ngài có cảm thấy đây là một bất lợi dành cho mình?- Một phóng viên của tờ Times hỏi tôi trong buổi họp báo trước trận đấu
-Tôi nghĩ là không- tôi bình tĩnh giải thích tiếp- Chúng tôi đang có phong độ tốt sau loạt trận giao hữu vừa qua, nên gặp Chelsea lúc này rất hợp lí để chúng tôi có hi vọng giành điểm.
-Lần đầu dẫn dắt một đội bóng thi đấu tại Premier League, ngài có cảm thấy kinh nghiệm ít ỏi của mình là một trở ngại không?- Một phóng viên khác cũng từ tờ Times
Tôi cảm thấy như bị xúc phạm khi nhận được câu hỏi này, cứ như kiểu bọn họ chỉ nhìn vào tuổi của tôi và đánh giá trình độ của tôi vậy
-Dựa vào đâu mà anh nói tôi thiếu kinh nghiệm? Tuổi của tôi quá trẻ chăng? Thì sao chứ? Anh nên biết tôi từng làm trợ lý huấn luyện tại Inter Milan, Real Madrid, và cả Chelsea, tôi nghĩ mình đã trải nghiệm đủ kinh nghiệm để dẫn dắt một đội bóng.
-Anh đánh giá thế nào về khả năng trụ hạng của Bournemouth mùa này?- Lần này là một tên nhà báo từ tờ Daily Mails
Tất nhiên là tôi phải trả lời rằng rất tự tin vào khả năng trụ hạng của đội bóng, các người muốn tôi trả lời thế nào mà hỏi một câu vô lý như thế?
-Tất nhiên là tôi sẽ làm hết sức mình để Bournemouth trụ hạng thành công, tôi cho rằng đó không phải là một mục tiêu quá khó khăn cho chúng tôi.
-Thời gian qua xuất hiện một vài tin đồn rằng anh hẹn hò cùng nữ diễn viên Emilia Clarke, liệu điều đó có thật không?
-Chúng tôi là bạn! Và xin lỗi, điều đó có liên quan gì tới bóng đá không?- Từ khi nào mà chuyện đời tư của một huấn luyện viên của một đội bóng vừa lên hạng cũng được quan tâm như vậy?
Tôi kết thúc buổi họp báo với tâm trạng không hài lòng vì những câu hỏi như khinh thường tôi từ những gã phóng viên, để xem sau khi đánh bại Chelsea thì bọn họ có còn dám tỏ thái độ đó với tôi nữa hay không.
Ngày thi đấu, tôi cho các cầu thủ nghỉ buổi tập buổi sáng để phổ biến chiến thuật cho họ. Sau đó thì các cầu thủ được tự do đến chiều. Tôi cũng cần có cho mình một cái đầu thư thái nhất cho trận đấu sắp tới, căng thẳng quá sẽ dễ dẫn đến những sai lầm chiến thuật trong trận đấu. Đây là điều đầu tiên tôi học được từ Mourinho, giờ chắc ông ấy cũng giống như tôi, đi dạo đây đó để thoải mái tinh thần.
-Chúc anh may mắn!- Tin nhắn tôi nhận được từ Emilia ngay trước khi bước vào phòng thay đồ của các cầu thủ
-Cám ơn! Hi vọng là em sẽ thấy được giây phút tôi tỏa sáng- Tôi nhắn lại rồi tắt máy điện thoại, giờ thì tất cả chỉ còn là trận đấu phía trước mà thôi
-Hi vọng là các cậu cũng hiểu những kỳ vọng mà mọi người đặt vào các cậu. Đây là lúc các cậu chứng tỏ cho cả thế giới biết rằng các cậu xứng đáng chơi ở giải đấu này. Hãy ra đó, chiến đấu hết mình và khiến Chelsea phải bất ngờ vì chúng ta nào.
Tôi hi vọng những lời khích lệ của mình sẽ có hiệu quả. Tôi ra sân và thấy Mourinho đứng đó giơ tay bắt tay tôi cùng nụ cười thân thiện
-Chúc may mắn nhé, cậu nhóc!
-Hi vọng là thầy vẫn giữ được nụ cười này sau khi em đánh bại thầy- Tôi mỉm cười nói
-Ồ! Tôi đang trông chờ cậu đánh bại tôi đấy- Vẫn kiểu trả lời ngạo mạn thường ngày, tôi quen với thái độ này của ông ấy rồi
Trận đấu diễn ra và Chelsea được quyền giao bóng trước, họ lập tức triển khai bóng tấn công chúng tôi.
Phút 8, một pha leo biên của Ivanovic đã khiến hàng phòng ngự của chúng tôi bối rối, cậu ta chuyền vào trong cho Oscar tung cú sút nhưng Boruc đã phản xạ rất nhanh để đẩy bóng ra, Hazard lao vào đá bồi nhưng bị thổi phạt việt vị. Tôi lập tức bước ra và yêu cầu các cầu thủ phải tập trung hơn nữa, nếu cứ sơ hở như vậy thì sẽ gặp rắc rối to.
Phút 30, Wilson để mất bóng vào chân Matic và cầu thủ này lập tức chuyền bóng lên cho Costa ơ phía trên, Costa đảo bóng vượt qua được sự truy cản của Distin rồi chuyền bóng cho Hazard ở vị trí thoải mái hơn, Hazard kiềm bóng 1 nhịp rồi tỉa bóng khéo léo cho Matic thoát xuống dứt điểm cận thành hạ gục Boruc. Một pha phản công đẹp của Chelsea và chúng tôi đã phải nhận bàn thua.
Phút 42, Fabregas có bóng trong vòng cấm sau một tình huống lộn xộn từ pha đá phạt của Hazard nhưng cú dứt điểm không đánh bại được Boruc. Tôi đang rất không hài lòng với màn trình diễn của toàn đội, đã phản công không xong, thủ cũng chẳng vững. Bao nhiêu công sức chuẩn bị cả tuần vừa rồi đều chẳng thu được kết quả gì
-Các cậu làm cái quái gì ngoài đó vậy hả? Có nghe tôi chỉ đạo không đấy? Chuẩn bị cả tuần vừa rồi để vào sân đá đấm thế hả?- Tôi quát lớn ngay khi vừa bước vào phòng thay đồ
-Distin! Cậu chẳng phải bảo với tôi là muốn một mục tiêu xa hơn trụ hạng mà đá đấm thế hả? Cậu để Costa vượt qua bao nhiêu lần rồi? Còn Wilson, nếu cậu còn để mất bóng vô duyên như lúc nãy nữa thì nên chuẩn bị tinh thần rời sân đi, tôi phát bực với cách đá của cậu.
-Xin lỗi! Tôi sẽ chú ý hơn-Wilson trả lời, cậu ta cũng hiểu rõ pha mất bóng của mình đã khiến toàn đội gặp khó khăn
-Tôi hi vọng các cậu sẽ có một hiệp 2 tốt hơn, cách biệt là không lớn và các cậu hoàn toàn có thể tạo ra khác biệt
Vẫn chiến thuật cũ, tôi chỉ hi vọng bọn họ thấm thía lời tôi nói và thể hiện quyết tâm hơn trong hiệp 2
Phút 50, Chelsea tổ chức tấn công bên cánh trái nhưng không thành công, Francis cướp được bóng rồi chuyền dài lên cho Wilson, Wilson đánh đầu trả bóng về cho Zarate để tiếp tục chạy chỗ, Zarate vừa nhận bóng lập tức lật bóng rất thoáng sang cánh trái để Boursejour băng xuống rồi tung một đường chọc khe cho Wilson thoát xuống đối mặt với Courtois nhưng dứt điểm chạm cột dọc. Tình huống tuy đáng tiếc nhưng tôi đã bắt đầu thấy được những pha phản công mẫu mực từ các cầu thủ, một tín hiệu tốt cho chúng tôi.
Phút 61, lại là Francis đoạt bóng thành công từ trong chân Hazard và tung ra đường chuyền dài lên cho Zarate, tiền đạo người Argentina đã xử lí bóng thông minh để loại bỏ Matic rồi chọc khe cho Wilson nhưng Terry đã chơi tỉnh táo và cắt bóng thành công. Những pha phản công của chúng tôi đang ngày càng tinh giản và sắc nét hơn, bàn thắng rồi sẽ đến nếu chúng tôi cứ chơi như thế này, tôi tin là như thế!
Phút 65, tôi thay Zarate bằng Murray, thời gian không còn nhiều và tôi muốn có một cầu thủ chơi đầu tốt để có thể trông chờ thêm vào các tình huống cố định.
Phút 79, Cook cắt thành công đường chuyền của Fabregas rồi lập tức chuyền dài lên cho Wilson, tiền đạo người Anh đánh đầu nhả bóng về cho Richie rồi tăng tốc, Richie vừa nhận bóng là thực hiện ngay một đường chuyền dài ra sau lưng hàng hậu về để Wilson thoát xuống thành công đối mặt với Courtois lần thứ 2. Lần này thì cậu ta đã thành công. Tôi nhảy cẫng lên ăn mừng bàn thắng. Một pha phản công mẫu mực và cực kỳ sắc bén
Ngay sau đó tôi lập tức chỉ đạo các cầu thủ lùi sâu bảo vệ tỉ số hòa này vì chỉ còn hơn 10 phút. Tiếng còi mãn cuộc vang lên và chúng tôi giữ lại thành công 1 điểm trước Chelsea. Một trận đấu tốt của chúng tôi và tôi nghĩ mình xứng đáng với những gì giành được
-Hay lắm! Dùng bài của tôi để cướp mất chiến thắng của tôi, cậu khá đấy, Nhóc!- Mourinho mỉm cười nói như thể trận hòa này chẳng có nghĩa lí gì với ông ấy vậy
-Haha! Đúng là thầy vẫn cười được sau khi trận đấu kết thúc nhỉ
-Lần này tôi vì chủ quan mà đánh mất chiến thắng, lần sau thì cậu liệu hồn- Nói rồi ông ấy đi vào đường hầm, còn tôi cùng các cầu thủ ở lại chào cám ơn người hâm mộ.
-Tuyệt! Các cậu đã có một hiệp 2 rất tốt, tôi mong đợi những màn trình diễn tốt như hiệp 2 vừa rồi xuất hiện nhiều hơn nữa.-Tôi khích lệ các cầu thủ sau trận đấu, họ đã có một hiệp 2 bùng nổ và buộc Chelsea phải chia điểm.
Khi tôi bước vào phòng họp báo thì đã thấy chật cứng phóng viên ở đó, họ chào đón bằng một thái độ khác hẳn lúc trước trận đấu
-Một trận đấu tốt của mọi người, các bạn đã cầm hòa thành công đương kim vô địch, liệu trận hòa này có ý nghĩa thế nào với các bạn?- Câu hỏi đầu tiên đến từ phóng viên tờ Daily Mails
-Tất nhiên là có rất nhiều ý nghĩa với chúng tôi, hòa với Chelsea nghĩa là chúng tôi có cơ hội nhiều hơn những đối thủ cạnh tranh trực tiếp với mình một điểm. Đôi khi chỉ khác biệt 1 điểm cũng là rất lớn đấy- Tôi mỉm cười trả lời
-Mourinho cho rằng Chelsea xứng đáng với một chiến thắng ở trận đấu này, ngài đánh giá thế nào về lời nhận xét đó?
Gì đây? Châm ngòi cho một cuộc khẩu chiến à? Xin lỗi nhé! Tôi không có thói quen đó
-Đội nào cũng xứng đáng thắng cả, họ đã chơi tốt trong hiệp 1 nhưng chúng tôi đã chơi tốt trong hiệp 2, tôi cũng cho rằng đội bóng của tôi xứng đáng với một chiến thắng.
-Ngài đánh giá thế nào về màn trình diễn của Callum Wilson hôm nay?
Cậu ta đã chơi tệ trong hiệp 1 nhưng lại chơi rất hay trong hiệp 2 và ghi bàn. Tôi nghĩ tôi cũng nên khích lệ cậu ta một chút nên bình tĩnh nói
-Cậu ấy đã có một trận đấu tốt, đã ghi bàn và chơi năng nổ. Tôi mong chờ những trận đấu tốt hơn từ cậu ấy.
Buổi họp báo kết thúc khá êm đẹp và tôi kết thúc vòng đấu đầu tiên tại Premier League theo cách không thể tuyệt với hơn. Một trận hòa ở vòng đầu tiên không đủ để đánh giá khả năng của Bournemouth nhưng chúng tôi đã có một màn trình diễn thuyết phục và có quyền trông chờ vào một tương lại thật sáng sủa cho đội bóng mùa này. Tôi tin là thế!
----------------------
p/s: cả tháng trời mới đụng vào FM:fa: vừa bận thi cử, xong thì cái máy tính bị hư đem đi sửa, rồi thì sửa mất cả tuần đem về phát hiện toàn bộ ổ D chẳng hiểu thế nào bị xóa sạch:fa: thành ra phải ngồi cài lại FM:why: nên tới giờ mới xong được trận đầu PL:fa: