Một con đường huyền thoại
Chào mọi người. Lâu lắm rồi mình mới chơi FM và được đọc các câu truyện các bạn viết thật sự là rất ngưỡng mộ và thấy trò chơi hấp dẫn hơn. Mình cũng chơi Fm từ đời cực cổ CM đến nay rồi nhưng có, phiên bản nào cũng dính qua không nhiều thì ít. Nhưng thật sự, những năm gần đây mới có thời gian để chơi FM hơn. Lên fm-vn đọc truyện mà hay quá. Thôi thì múa bút viết vài dòng. Câu chuyện sau đây là hoàn toàn "không" có thật. Mình viết dưới hình thức for fun...nhưng vẫn rất thực tế nên có một số chi tiết "hư cấu quá đáng". Mong là mọi người đọc và cảm nhận.:hayqua:
Chương I: Thửa con thơ ngày hai buổi đến trường
Nằm trên giường miên man suy nghĩ, tôi nhấc nhẹ bàn tay của người vợ mình và đi ra ngoài hành lang làm một điếu thuốc để suy nghĩ về dự định sắp tới của mình. Tôi bất chợt nhớ lại cái thời tôi chập chững bước vào cái nghề này. Có lẽ nó sẽ đi theo tôi đến phần lớn thời gian còn lại của cuộc đời mình. Và có lẽ nó bắt đầu từ ngày đó...
...Trước khi rời Việt Nam sang Anh du học, tôi (Vincent Le) có một ước mong sau này sẽ trở thành một nhà quản lý doanh nghiệp lỗi lạc (ít ra cũng phải tầm Bầu Đức, không muốn nói đến tầm thế giới là như Steve Job hay Bill Gate) để thỏa lòng mong ước gia đình trông đợi. Nơi tôi đặt chân đến là Nottingham. Nottingham được nhiều người biết đến với lâu đài cổ xen lẫn những cánh rừng già mang vẻ cổ kính huyền bí nơi ghi dấu truyền thuyết Robinhood với tài bắn cung siêu việt, chuyên cướp của nhà giàu chia cho người nghèo trong những năm xưa cũ của Vương Quốc Anh . Công việc học hành cũng trôi qua nhanh, được cái cũng chú tâm học hành nên sau năm hai năm ở trường tôi cũng đạt được hầu hết các điểm A trong trường. Hè năm thứ hai đại học, tôi quyết định không về Việt Nam mà ở lại kiếm việc làm thêm nhằm trang trải kinh phí cũng như mua đồ dùng cá nhân sinh hoạt do ở Việt Nam công ty của ba mẹ đang rơi vào giai đoạn khó khăn. Một buổi chiều chủ nhật đầu thu, tôi lang thang dọc con phố ngoài sân vận động The City Ground và suy nghĩ về cuộc sống, suy nghĩ về một công việc phù hợp với mình. Đang miên man suy nghĩ, bất giác tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa sân vận động, hôm nay đội bóng con cưng của họ sẽ có trận đấu đầu tiên ở mùa giải mới. Tôi tự nhủ sao mình không xin việc ở đây nhỉ. Lượng khán giả đông như thế sẽ cần thêm người phục vụ. Và, ông trời run rủi thế nào, hôm đó, họ tuyển người thật…
Tôi phi vội về nhà soạn qua một cái CV liệt kê đầy đủ tên họ, những hoạt động đàn ca sao nhị, bóng đá mà tôi có ở Việt Nam cùng cái bằng IELTS “oách” mà tôi có được đi kèm. Hai tuần sau đó, tôi không thấy có một cú phone hay email nào trả lời tôi từ phía ban quản lý sân vận động cả. Niềm tin trong tôi về công việc đó đang dần mất đi. Tôi làm nốt bài luận cho môn học mới và đi ngủ….trong cơn mơ, tôi mơ thấy mình được nhận vào làm ở đó phục vụ. Tôi thấy cái thằng người Trung Quốc bạn cùng phòng tôi cũng được nhận. Tôi không hiểu với hai cái kính cận dày cộp của nó vì chơi game thì nó làm được cái trò gì cho cái sân bóng đó.:a23: Nó cười nhăn nhở với tôi và khoe vừa mua điện thoại mới. Nó đang cầm trên tay khoe tôi thì điện thoại nó đổ chuông. Tôi bảo nó nghe đi, nó không chịu nghe. Tiếng điện thoại càng lúc càng to hơn. Tôi bừng tỉnh…
….Điện thoại của mình ạ !!! ZZZ. Cái thằng dở hơi kia nó vẫn đang ngủ, hậu quả của việc hôm qua cày kéo WoW nhiệt tình đây mà. Tôi bốc máy lên. Bên kia có giọng một người đàn ông tầm trung tuổi vang lên:
- Anh là Vincent ? Tôi có nhận được CV của anh về công việc ở sân vận động của tôi. Tôi muốn gặp anh lúc 4 giờ chiều nay ở văn phòng của tôi. Anh cứ đến sân và hỏi bảo vệ, người ta sẽ chỉ đường cho anh.
Tôi lặng đi một lúc,*béo má minh 1 cái*, tôi không có nằm mơ, bất giác bên kia có tiếng vang lên:
- Anh còn ở đó chứ ?
- Vâng, tất nhiên rồi - tôi trả lời rất nhanh
Chiều hôm đó, tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa và vận một bộ cánh mà theo tôi là khá lịch lãm, tôitự tin bước vào cuộc gặp với người quản lý. Đúng như tôi dự đoán, ông là một người đàn ông khá đứng tuổi, nhưng rất lịch lãm (same to me =)) ). Thấy tôi bước vào, ông hỏi ngay :
- Cậu là Vincent Le ?
- Vâng, là tôi – tôi đáp rất lịch sự
- Tôi biết cậu, anh chàng châu Á ạ…
- Ông không nhầm người đấy chứ, thưa ông
- Không, cháu gái tôi học cùng trường với cậu.Khi đọc xong CV của cậu, tôi có gọi điện hỏi con bé về cậu. Con bé tên là Laura. Tôi là bác nó. Tôi tên là Thomas
Laura, học về quản trị với tôi trong trường. Bình thường, tôi cũng ít khi nói chuyện với cô bé đó vì nhìn cô bé đó tôi biết là cô ta là nhà giàu có và vây quanh cô lúc nào cũng có đến 2 3 cô bạn cùng trang lứa. Tuy vậy, cô bé đó lại học khá giỏi và cũng không thường xuyên góp mặt ở các party như những bạn trang lứa. Mạch suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi câu nói của ông bác Laura:
- Tôi thấy bất ngờ khi một người học ở trường đó lại phải đi xin việc ở vị trí này. Cậu bé, cậu nghĩ gì khi nộp hồ sơ vào vị trí này.
- Dạ, cháu cần tiền do ở Việt Nam bố mẹ cháu đang gặp khó khăn trong kinh doanh.
- Ồ…
Thomas nhìn chăm chăm vào tôi và bốc điện thoại. Ông nói với người trong điện thoại một vài câu ngắn gọn:
- Smith, tôi có một cậu bé tuần sau sẽ bắt đầu làm việc ở chỗ cậu. Cậu có thể qua phòng tôi một chút được không.
Thomas cúp máy và tôi ngồi nói chuyện với ông về công việc của bố mẹ tôi ở Việt Nam cũng như chuyện nhận được học bổng và giờ là đang đi kiếm việc. Ông chia sẻ cho tôi một chút về lịch sử câu lạc bộ và cơ duyên mà ông trở thành quản lý sân vận động ra sao từ 8 năm về trước.
10 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông khá trẻ bước vào và tôi đoán đó là ngài Smith. Ông chào hỏi ngài quản lý và hai người nói chuyện gì đó với nhau khi tôi quay đi ngắm các vật lưu niệm về câu lạc bộ đầy ngập trong phòng làm việc của ngài quản lý. Thomas gọi tôi lại và giới thiệu tôi với ngài Smith. Smith chỉ cười và nói với tôi với giọng hết sức thân thiện:
- Chào mừng cậu đến với ngôi nhà của chúng tôi. Giờ cậu đi với tôi để tôi giới thiệu với mọi người trong sân nhé.
- Cám ơn ngài – Tôi nói với lòng tôn kính hết mực trước câu nói đầy thân thiện của người đàn ông đó
Cùng bước ra khỏi phòng ngài quản lý, tôi đi cùng ngài Smith lượn một vòng khuôn viên của sân bóng từ phòng thay đồ, sân tập đội trẻ, quán bar và bệnh viện của câu lạc bộ….Tôi được biết tôi sẽ phụ trách mảng bán đồ tại quầy của sân vận động vào 2 ngày cuối tuần. Tôi thực sự hạnh phúc vì đối với tôi, điều này như giấc mơ thành hiện thực của mình.:gn:
Từ: Một con đường huyền thoại
Từ: Một con đường huyền thoại
Chương II: Câu chuyện của một cậu bé nhặt bóng
Công việc của tôi tại sân vận động diễn ra khá suôn sẻ, đến một hôm, hôm đó có trận cầu đinh của mùa giải này khi Nottingham gặp Liverpool tại Cup FA vòng 4 gì gì đó. Đồ bán rất nhanh khi nhiều người đến sân trong trận đấu này và tôi đang tự thưởng cho mình cảm giác thư thái hiếm có. Bỗng nhiên, tôi nhận được một cuộc gọi của Smith. Từ đầu dây bên kia, Smith nói với tôi bằng một giọng rất gấp
- Vincent, tôi cần cậu vào trong sân vận động để chạy nhặt bóng, cậu bé nhặt bóng hôm nay bị ốm và tôi chưa tìm được người thay thế. Cậu làm được không ?
- Tại sao không nhỉ, điều đó thực sự là quá dễ dàng
10 phút sau, tôi có mặt trong sân vận động. Hàng chục nghìn người đang hướng tới sân đấu khi hai đội đang chuẩn bị ra sân. Smith nói với tôi:
- Vincent, cậu lo phụ trách bóng ở mảng sân này nhé. Cố lên, tôi tin ở cậu.
Tôi giơ ngón tay cái về phía Smith đi kèm một nụ cười đủ cho Smith hiểu tôi tự tin làm "kẻ đóng thế" như thế nào.Vị trí nhặt bóng của tôi nằm ở phía gần ban chỉ đạo của đội nhà. Tôi thoáng thấy bóng dáng huấn luyện viên Billy của đội bóng đang ngồi trầm tư nhìn vào sân đấu nơi trận đấu sắp diễn ra. Có lẽ ông đang mưu tính chuyện gì đó cho đội bóng của ông, đội bóng yếu thế hơn ở trận đấu này. Trận đấu chuẩn bị bắt đầu và tôi dễ dàng nhận ra S.Gerrard, người tiền vệ thủ quân mẫu mực mà tôi hay nhìn trên TV bao lâu này, giờ mới được diện kiến bằng xương bằng thịt. Trận đấu đó diễn ra rất sôi nổi và hào hứng. Nó hay đến mức nhiều lúc tôi đã quên vai trò của một cậu bé nhặt bóng mà hùa theo dòng người sôi động hò hét cổ vũ đội nhà. Nottingham Forest dù đá rất hay trong trận đấu đó nhưng vẫn để thua 2-1 sau khi hết hiệp 1 do chênh lệch đẳng cấp. Các đòn đánh ăn miếng trả miếng của hai đội làm cho cầu trường không bao giờ ngớt những tiếng reo hò. Ai cũng biết ở Anh, bóng đá là phần không thể thiếu và ở Nottingham cũng vậy, người ta xem bóng đá bằng cả trái tim và nhiệt huyết của mỗi con người. Đội bóng dù có dở đến mấy cũng vẫn luôn được bao bọc bởi chính những điều đó từ phía các cổ động viên
Khi trận đấu đang đi vào những phút cuối, bất giác tôi quay lại nói với giọng đầy bức xúc:
- Thưa ngài huấn luyện viên, tôi không biết anh chàng tiền vệ da màu kia đá hay ở mức nào nhưng anh ta ham giữ bóng quá. Tôi nghĩ ngài nên thay anh ta ra dù anh ta vẫn rất khỏe, chúng ta cần một tập thể chứ không phải cá nhân xuất sắc, thưa ngài.
Tôi biết rằng khi nói xong câu đó tôi đã bị “hố” hoàn toàn, nên vội quay mặt đi và mong sao câu nói đó không lọt vào tai của Billy. Tưởng mọi chuyện đã xong vì sau 5 phút không thấy ông ta nói gì, tôi đã thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục hướng mắt theo dõi những diễn biến cuối cùng của trận đấu.
Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng nói của vị “thuyền trưởng” đó:
- Cậu nói đúng cậu bé ạ. Fox, chuẩn bị thay người cho tôi. Rút anh chàng đó ra và thay một tiền vệ công vào cho tôi. Tôi nghĩ có lẽ Cohen là phù hợp.
Tình thế trên sân đã khá hơn hẳn, liên tục sau đó là những đòn đánh dồn ép vì đội chủ nhà có sức trẻ và khát khao cống hiến hơn. Bàn thắng phút bù giờ là thành quả tuyệt vời cho họ và họ xứng đáng có nó. Có lẽ, trên sân Anfield mọi việc sẽ vất vả hơn nhưng tôi biết đây là chiến công lớn vì Liverpool là đội bóng hàng đầu nước Anh.
Cuối trận đấu, tôi cố lảng tránh vị Billy để rời khỏi sân sau sự cố lỡ mồm từ lúc còn trong trận và phần cũng muốn đi kiếm S.Gerrad để xin chữ ký. Nhưng nỗ lực bất thành, tôi bị tóm lại và vị huấn luyện viên đó nói với tôi:
- Cám ơn cậu vì tình huống đó. Ta cũng nghĩ như cậu từ giữa hiệp nhưng cậu ta luôn xông xáo trên mọi tình huống nên ta cũng chưa muốn rút ra, đến thời điểm khi hai bên đã thấm mệt thì đó là điều nên làm phải không nào. Nhưng cậu có tố chất đó, có muốn theo nghiệp của ta không, con trai. (So cool…)
Sững sờ trước lời nói đó, tôi hơi ngượng ngùng và nói rõ là mình đang theo học quản trị kinh doanh, chưa bao giờ dám thử sức và hẹn nếu có duyên thì học xong sẽ tính. Đang thao thao bất tuyệt thì vị huấn luyện viên ngắt lời tôi rất lịch sự:
- Cậu bé, giờ ta phải trả lời phỏng vấn về trận đấu, nhưng cậu nên nhớ quản lý bóng đá cũng gần giống quản trị doanh nghiệp. Bóng đá hiện đại cho phép người quản lý được như thế. Là một nhà quản lý bóng đá giỏi, cậu sẽ làm được tất cả các lĩnh vực kinh doanh khác, ta chắc đấy. Tìm ta nếu cậu cần, đây là số của ta.
Trên đường về nhà, tôi cũng lấn cấn nhiều suy nghĩ về việc có trở thành huấn luyện viên hay không. Đúng lúc đó, ông bác của Laura gọi cho tôi:
- Ta biết con đang suy nghĩ, nhưng ta nghĩ đó là cơ hội. Những điều ông ta nói với con đều là sự thật. Ta thấy con cũng có tố chất đó, hãy thử sức đi con trai.
Bằng những lời động viên hết sức chân thành đó, vừa học trên lớp tôi đi tìm các khóa học huấn luyện viên bóng đá để tham gia dưới sự giúp đỡ của ông bác Laura. Có một chuyện chả ai ngờ. Tôi và Laura giờ cũng là một cặp vì sau khi được nhận vào làm tôi đã chủ động hơn với Laura và nhận thấy ở người con gái đó có nét gì đó rất giống mình và tôi có thể chia sẻ mọi thứ cho Laura, kể cả về đá bóng. Chẳng mấy chốc, việc học cũng gần xong. Năm cuối ở trường đại học, tôi cũng đã có chứng chỉ huấn luyện viên sơ cấp.
Sau những bữa tiệc liên hoan ăn mừng ngày tôi đã tốt nghiệp, tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn đến công việc tương lại. Bốc phone lên, tôi gọi ngay cho Billy và nói rõ sự tình sau ngày định mệnh đó. Tôi cũng hỏi ý kiến ông về việc huấn luyện một câu lạc bộ bóng đá nhỏ. Ông nói tôi không việc gì phải đi đâu xa, thử thách đầu tiên của tôi là ở U18 Nottingham. Vừa làm công tác huẩn luyện, tôi đi học thêm chứng chỉ huấn luyện viên cao cấp và bắt đầu tham gia tư vấn chiến thuật cho đội một. Vì tôi và vị huấn luyện viên già kia có nhiều điểm tương đồng nên các chiến thuật được thông qua rất nhanh và đạt hiệu quả cao. Tuy nhiên đời không như là mơ…Một sự thay đổi từ thượng tầng của câu lạc bộ đã đẩy Billy ra khỏi sân bóng và bộ sậu làm việc cùng ông cũng vậy. Mỗi người đi mỗi ngả…Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy thất vọng vì điều này nhưng có lẽ đó mới là cuộc sống.
Hai năm trôi qua, tôi trưởng thành hơn nhiều, tôi lập gia đình với Laura và định cư lại ở Anh, thỉnh thoảng mới về Việt Nam thăm nhà. Từ lúc Billy bị sa thải, tôi đi tìm nguồn vui trong kinh doanh chứng khoán và làm việc với một công ty thuế tại Nottingham. Một buổi chiều cuối tuần, khi đang đánh chiếc Mercedes của mình ra khỏi gara và chuẩn bị ra ngoài ăn tối cùng vợ con mình. Tôi nhận được một cuộc gọi của một “cố nhân” :
- Vincent, tôi đã trở lại....
Tôi nhận ra giọng nói đó. Là Billy, Billy lại quay lại dẫn dắt Nottingham. Tôi mời ông đến nhà tôi ăn cơm vào hôm sau đó. Nội dung cuộc trò chuyện xoay quanh việc chủ tịch mới mời ông quay trở lại và ông cũng muốn tôi quay lại với đội với tư cách huấn luyện viên đội trẻ. Tôi từ chối, đơn giản vì lúc này tôi đang có công việc ổn định và vì tôi nghĩ hiện tại chưa phải lúc tôi sẵn sàng quay lại với quản lý bóng đá chuyên nghiệp. Tôi cần thời gian.
Nói là vậy, nhưng cuối tuần tôi vẫn lặng lẽ mua vé đến sân , ngồi một góc khán đài, hòa cùng dòng không khí háo hức của cổ động viên, theo dõi các trận đấu trên sân nhà của đội. Tôi nhận ra vài điểm yếu cần khắc phục nhưng tôi biết Billy cũng nhận ra điều này. Một ngày cuối năm, Billy gọi cho tôi nói ông cần nghỉ ngơi vì ông vừa đi khám bệnh thấy bệnh đau tim của ông dạo này xuất hiện với mật độ thường xuyên hơn. Ông đề nghị nhường lại ghế cho tôi trong một thời gian trị bệnh. Ít nhất cũng là 1 năm rưỡi. Ông nói đã đề bạt chuyện này lên chủ tịch và ngài chủ tịch cũng gần như đồng ý với đề bạt đó của ông....
....Hôm nay đứng ở ban công căn nhà nhìn về phía sân vận động The Citiground trong màn đêm lạnh lẽo, hút hết điếu thuốc, tôi bước vào giường thì thấy Laura đã tỉnh. Em biết tôi không ngủ được vì những suy nghĩ từ chiều của Billy. Em bước đến vòng tay qua người tôi ôm tôi thật chặt như muốn truyền lửa cho tôi. Tôi cũng ôm em và lặng lẽ hỏi em về việc Billy đề nghị. Em khẽ nói nhẹ vào tai tôi rằng:
- Anh là người có khả năng mà. Hãy đi theo những gì trái tim anh mách bảo.
Tôi ôm em trong lòng và thầm cảm ơn em trong giấc mơ trọn vẹn. Tôi sẽ chấp nhận thử thách này…
Từ: Một con đường huyền thoại
dự cuối chuyện dc kết duyên cùng laura :melike:
Từ: Một con đường huyền thoại
oạch, cmt trễ làm rước laura rồi :why: mà có hình laura k vậy :bn:
Từ: Một con đường huyền thoại
Nếu các bạn thấy ổn thì mình sẽ cố gắng viết tiếp...Vì bây giờ mới đến phần chuyên môn mà =))
Từ: Một con đường huyền thoại
:)) Có đấy, gấu của mình mà sao lại không có được :))
Từ: Một con đường huyền thoại
Laura nghe quen quen :why: hình thư tên diễn viên jav :fa:
Hóng phần chuyên môn và hình Laura
Từ: Một con đường huyền thoại
Takizawa Laura. I think u mean her ;)) Maybe, dude =)) Bởi vì vừa viết bài vừa fap nên là tư tưởng nó cứ chìm đắm vậy đấy.
Từ: Một con đường huyền thoại
Vicentea3 vơ sừn 2 :mocmui1:
Từ: Một con đường huyền thoại
Sak, Takizawa Laura :fa: lót gạch hóng.................. :bn:
Từ: Một con đường huyền thoại
Chương 3: Bước chân đầu tiên trên con đường danh vọng
Tôi mời Kelly về phòng uống rượu sau chiến thắng của toàn đội trước Peterborough tại vòng 44 giải hạng Nhất. Đây là một chiến thắng trên sân nhà của chúng tôi và đồng nghĩa với việc Nottingham Forrest đã dành chức vô địch trước hai vòng đấu. Có thể nói với toàn đội đây là niềm vui sướng vô hạn. Nhưng với tôi thì thử thách mới chỉ bắt đầu…
- Mời anh, Kelly. Chúc mừng chiến thắng của chúng ta. Cánh nhà báo sẽ còn ở lại rất lâu để phỏng vấn các chàng trai của chúng ta cho kỳ tích này. Riêng tôi, tôi muốn bắt tay luôn vào định hướng cho tương lai vì với tôi Ngoại hạng Anh mới là nơi tôi muốn thử sức.
- Anh say mê công việc quá đó Vincent. Gạt những cái đó qua một bên đi, chúng ta còn hẳn 4 tháng trước mùa giải mới cơ mà. Tôi nghĩ anh nên đi đâu đó trong vòng 1 tháng tới. Những trận đấu cuối mùa cứ giao cho tôi. Tôi muốn thử nghiệm vài cầu thủ trẻ trong đội hình dự bị tôi đang quản lý. Cũng nên để cho đội hình chính nghỉ ngơi chứ.
Tôi nghĩ Kelly nói cũng đúng vì dù sao tôi cũng đã cống hiến cả một mùa giải cho đội bóng rồi. Tôi cũng nên về với Laura và gia đình, tưởng thưởng bản thân bằng một kỳ nghỉ ở đâu đó rồi quay lại với áp lực phía trước. Tôi mỉm cười và đưa cốc rượu lên mời Kelly như một dấu hiệu đồng ý với điều anh ta vừa nói.
Phải nói là tôi cũng khá may mắn khi gặp gỡ Kelly. Với tôi, về chuyên môn, Kelly chỉ là một gã nghiệp dư nhưng phong cách dẫn dắt của anh ấy lại khá giống với tôi. Cả hai đều ưa lối đá tấn công và bắt người khu vực, một mấu chốt giúp chúng tôi chiến thắng ở mùa này. Tôi nhớ ngày đầu tiên Billy dẫn tôi lên tiếp nhận đội cũng đã giới thiệu với tôi về Kelly và ban huấn luyện ở đây. Nhìn chung, cũng không có nhiều điều để nói về ban huấn luyện cả, trừ một điểm, họ đều đã già với độ tuổi trung bình lên tới 56 tuổi. Nhưng bù lại họ có kinh nghiệm và suy xét sự việc rất tỉ mỉ. Điều đó rất quan trọng. Tôi không muốn thay bất cứ ai trong đội hình vì tôi không muốn làm xáo trộn nó cho tới khi Billy quay lại. Tôi không chắc về điều đó nhưng tôi vẫn tôn trọng suy nghĩ này của mình. Mọi người trong ban huấn luyện đề được giữ nguyên. Kelly hiểu đội bóng và những kinh nghiệm đó giúp tôi rất nhiều khi tiếp quản lại những gì vốn thuộc về Billy dễ dàng hơn.
Tôi hỏi Kelly:
- Anh có nhớ hôm đầu tiên chúng ta thảo luận chiến thuật chứ Billy. Tôi đã chỉ ra những nhân tố của từng tuyến mà tôi rất ấn tượng khi bắt đầu làm việc với toàn đội đó.
- Nhớ chứ sao không- Kelly trả lời tôi rất nhanh- hôm đó, anh nói với tôi : Ở khu vực trung vệ chúng ta rất mạnh, gần như là mạnh nhất ở giải đấu này với Collin kinh nghiệm, Halford chắc chắn, Jara khôn ngoan và Ayala cống hiến. Ở tiền vệ thì anh nói…
- Đúng, tôi đánh giá cao D.Cohen vì trước đây tôi đã từng biết cậu ấy một mẫu cầu thủ tỉ mỉ và để so sánh thì tôi sẽ so sánh cậu ấy với Lampard, một Lampard của Nottingham, đến bây giờ cậu đã hiểu vì sao tôi nói điều đó rồi chứ – tôi cười vang một cách khoái chí- một “box to box midfield” chuẩn nhé.Sở dĩ tôi coi trọng Cohen thế vì tôi ưa lối đá ngắn và sử dụng hai biên làm bệ phóng. Với lối chơi ít tiền vệ như vậy thì một tiền vệ cần mẫn làm công việc đánh chặn, thu hồi bóng và liên kết với tuyến trên khi cần là rất cần thiết.
Nhấp ngụm rượu tôi nói tiếp:
- Nhưng mình Cohen là không đủ để xây dựng lên chiến thuật đó, tôi cần một deeplying maker chuẩn mực nữa. Tôi muốn có một người vừa hỗ trợ phòng ngự vừa tỉa bóng ra cánh cho các tiền vệ cánh. Và tôi chọn Macgugan, tiền vệ đó chưa đáp ứng đủ yêu cầu của tôi nhưng với giải đấu này thì anh ấy là điển hình. Anh cũng nhớ cái lúc mà tôi quyết định mua Tibor Cica về rồi chứ. Đó là một deep lying maker thật sự đó.Nhìn những trận đấu ở vòng đấu cuối anh ấy thi đấu thật ấn tượng phải không Kelly. Anh ta cao tới 1m86 và có tư duy sáng tạo tốt, quan trọng nhất là anh ấy mới 19 tuổi thôi. Tôi còn lưu bản ghi chép đầy đủ về anh ấy và Domenico Berradi ở trong ngăn bàn của tôi mà. À mà nhân nói về Berradi, có lẽ mùa tới tôi nên cho anh ấy đi tu nghiệp thêm, anh nghĩ thế nào Kelly…
- Berradi à… à… là cầu thủ sáng giá đấy chứ, mùa sau có lẽ cậu ấy cũng đủ để đá Ngoại hạng rồi – Kelly ê a nói giọng nghe rất chuyên nghiệp
- Chắc là chưa đâu Kelly ạ, anh ấy chưa đủ sức chịu áp lực đề nặng để kéo một đội bóng mà năm sau chắc chắn có trong nhóm xuống hạng được. Chúng ta cần những người kinh nghiệm hoặc chí ít là đã có chút ít kinh nghiệm ở đấu trường Ngoại hạng. Berradi cũng sẽ là tương lai của chúng ta.
http://www.fm-base.co.uk/forum/attac...ttributes-.png
http://img1.firenex.net/pUVBcGtDQsTFMRiQzZZ0.png
Bỗng có tiếng gõ cửa, Kelly bước ra mở cửa cho tôi. Tôi khá bất ngờ vì Billy có mặt hôm nay. Tôi rót cho ông một ly rượu và mời ông như thể mời một người bạn lâu ngày mới gặp. Billy chúc mừng chúng tôi:
- Chúc mừng hai cậu, mùa giải thành công đó chứ. Có lẽ ít ai nghĩ đầu mùa cánh báo giới và cá độ chỉ xếp chúng ta ở giữa bảng xếp hạng. Bằng đó là đủ cho họ hiểu là nên nhìn nhận vấn đề một cách chuyên môn và sâu sắc hơn là ngồi một chỗ múa bút mua vui. Tôi cũng mừng là hai cậu có thể kết hợp với nhau xuất sắc như thế.
Tôi và Kelly nhìn nhau rồi cùng nói
- À vâng, chuyện đó ổn mà …Anh ấy rất phù hợp với tôi…
Billy cũng hùa theo chúng tôi:
- Đừng nói với tôi là hai anh giờ cũng mặc sịp giống nhau đấy chứ….Hahahaha..Đùa chút thôi, thế mùa giải đầu tiên thế nào Vincent, không áp lực quá chứ
Tôi thủng thẳng trả lời Billy:
- Bình thường thôi ông bạn già ạ. Có lẽ thất bại sớm tại cả FA cup và Capital Cup không giúp tôi có được danh hiệu “Huấn luyện viên của năm”. Nhưng dù sao, đội bóng của tôi đã vô địch và lên hạng. Ít nhiều, chiến thuật của tôi cũng tỏ ra hiệu quả, ít nhất thì là ở giải đấu này. Chuyện mua bán cầu thủ với tôi cũng không thật sự xuất sắc. Tôi tốn tới 4 triệu để mua một cầu thủ trẻ từ Bournemouth Frazer, một cầu thủ chạy cánh trái ở mức có tiềm năng, 3.4 triệu bảng cho Berradi, nhưng thương vụ này thì tôi nghĩ là chấp nhận được. Còn lại với Papa Bouba Diop, Harry Kewell, Sergio Gomez và Ben Amos thì ổn. Hai cầu thủ trước thì là bổ sung cho kinh nghiệm và dĩ nhiên vẫn là cầu thủ quan trọng trong đội hình của tôi, còn Sergio Gomez là cầu thủ của Barca B, một hậu vệ có tiềm năng. Ben Amos thì nếu như ông xem cả giải đấu này thì sẽ hiểu, một thủ môn xuất sắc, có lẽ điều không may cho anh ấy là phải cạnh tranh với De Gea nên không thể hiện được nhiều thôi. Nhìn chung tôi thấy, mùa giải đầu tiên như thế là tạm ổn. Giờ tôi đang hướng tới mùa thứ hai đây.
http://footballmanagerstory.com/scou...tributes-2.png
http://www.fm-base.co.uk/forum/attac...yan-fraser.png
Billy nói với tôi một điều có lẽ chạm đến đúng điểm yếu của tôi lúc này:
- Đừng quá lo lắng cậu bé. Chuyện thua hay thắng ở một trận đấu sẽ không bao giờ phản anh được cả trận đấu mà, thất bại là mẹ thành công. Năm sau tôi nghĩ mục tiêu chính của cậu nên cải thiện hàng công. Nếu như tính đúng ra, trong tay cậu sẽ chỉ có một mình Simon Cox là đủ chinh chiến ở Ngoại hạng còn lại thì phần hết hạn cho mượn, phần không đủ đẳng cấp, cậu nên bán đi để kiếm chút vốn mà chi tiêu. Mùa sau hết sức tiết kiệm để làm bàn đạp cho mùa kế tiếp.
Tôi ngắt lời Billy:
- Tôi vừa bỏ tiền mua đứt cậu bé Ayala với giá 8 triệu bảng đó, ông nghĩ có điên khùng không, chỉ tại cậu ta đá quá hay trong giai đoạn mà chúng ta mượn về từ Norwich thôi đấy. Hic, theo ngôn ngữ tiếng Việt thì là “một giây bốc đồng, ngàn năm bốc cứt “đấy mà. Thế nên nếu có thì năm sau may lắm tôi chỉ được 4 triệu để chi tiêu nữa thôi. Haizz, lại phải quay ra chơi hàng rẻ mà khỏe vậy. Nhưng giờ rẻ mà khỏe thì cũng cạnh tranh gay gắt lắm. May ra thì…
- Đừng buồn, có lẽ kinh nghiệm chuyển nhượng của cậu chưa còn nhiều thôi. Cố lên con trai. Ta tin là cậu sẽ học được sau thất bại mà. Đến ngay cả Ferguson cũng có lúc mua “hớ” đó thôi, là nhà quản lý, cũng như đầu tư vậy, trong hàng trăm nghìn cái bánh xe đẹp, cậu chọn được cái bánh xe ưng ý nhưng nó lại to quá hoặc nhỏ quá so với chỗ cậu lắp vào thì cũng có vận hành được cỗ máy đâu. Mà theo ta thì chưa chắc bản hợp đồng đó đã thất bại đâu. Nó chỉ là hơi quá so với thực tế chút thôi. Thôi chuyển chủ đề nhé, tôi muốn cậu nói cho tôi dự định chiến thuật mùa sau của cậu xem như thế nào. Hôm nay tôi muốn đến đây để nói rằng có lẽ tôi sẽ nhường quyền hoàn toàn cho cậu nếu như cậu trụ hạng thành công trong mùa tới.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tôi không dám chắc việc sẽ tiếp quản đó đâu nhưng nếu ngài muốn nghe chiến thuật thì mời ngài ra bàn của tôi. Tôi có bảng và nam châm ở đó rồi.
Tôi bắt đầu công việc thuyết giảng chiến thuật của mình như thể đang nói với các cầu thủ của mình vậy:
- Ở mùa giải này tôi áp dụng 3 chiến thuật khác nhau: 4 4 3 trên sân nhà, và với những đội bóng yếu hơn. Mấu chốt của chiến thuật này là tôi có 1 tiền vệ đa năng (box to box midlefiled, một tiền vệ kiến thiết lùi (deep lying marker) và một tiền vệ trụ hoặc nếu tôi sử dụng tiền vệ kiến thiết lùi vào vị trí tiền vệ trụ thì tôi sẽ cần một cầu thủ thu hồi bóng (ball winning mid) nhằm cắt đường lên bóng của đối phương từ sớm ngay từ giữa sân. Một bên cánh tôi sẽ cho khoét sâu vào trong nhằm rối loạn đội hình của đối phương và kéo lùi tiền đạo ở trên xuống đá deeplying forward nhằm kéo hậu vệ đối phương dâng cao lộ ra điểm yếu và đâm vào đó hoặc nếu để tiền đạo dâng cao thì tiền vệ cánh khoét sâu vào có nhiệm vụ hỗ trợ tấn công cho tiền đạo. Để phục vụ lối chơi này tôi thường sử dụng Simon Cox và Billy Sharp thay phiên nhau, thỉnh thoảng tôi dùng Berradi nữa. Tiền vệ cánh có Shane Ferguson (mượn từ Newcastle) ; Juanfran (mua từ Real); Olsson mượn từ Blackburn và Harry Kewell; đôi khi bí quá thì Cox phải dạt ra cánh đá tiền vệ khoét sâu hoặc kéo hẳn một cánh vào đá hộ công cho tiền đạo, để một cánh đá dâng cao. Tiền vệ có Cohen lo càn quét khắp sân và mùa này cũng may cho chúng tôi là Cohen không gặp vấn đề về chấn thương như các cầu thủ khác, Guedidora cũng có thể đảm nhận nó khi Cohen gặp vấn đề về thể lực, McGugan và Bouba Diop thì đá lùi kiến thiết, cuối mùa vừa rồi vị trí đó tôi thường để Cica đá và khá hiệu quả. Hàng hậu vệ thì quá tuyệt vời tôi không có nhiều để nói ngoại trừ cánh trái là luân phiên sử dụng Dan Harding, Carney và Collins tùy vào trường hợp muốn tấn công hay phòng ngự vì với mỗi cầu thủ thì thế mạnh khác nhau. Mùa sau thì có lẽ việc tăng cường chất thép cho phòng ngự là điều tôi muốn làm đầu tiên, bên cạnh đó tôi sẽ không duy trì độ tự do của các cầu thủ như bây giờ, cần phải tôn trọng ý kiến chiến thuật nhiều hơn và giữ vị trí tốt hơn vì xáo trộn đội hình với đội bóng lớn là thảm họa. Hiện tại tôi cũng chỉ mới nghĩ được đến thế, phải tùy thuộc vào tình hình chuyển nhượng nữa thì tôi mới đưa ra chiến lược cụ thể. Nhưng chắc chắn sẽ không giữ bóng nhiều đâu.
-----------DLP/AF-----------
W/IF--------------------W/IF
------BBM----DLM/BWM------
-----------DM/DLM-----------
-FB---CD-------CD-------FB--
------------GK---------------
hoặc
----------DLP/AF------------
-W/IF--------AM------------
-------BBM------BWM-------
---------DLM----------WB--
-FB----DC------DC----------
-----------GK---------------
hoặc
---------DLF-----AF---------
-----------------------------
-------BBM---DLM---BWM----
-WB----------------------WB
--------DC---DC---DC--------
------------GK---------------
Tôi thấy Billy vỗ tay cho đoạn diễn giải loằng ngoằng của mình tuy nhiên ông cũng nhắc tôi một điều hết sức thú vị cho buổi chiều hôm đó:
- Tôi chưa cần biết hiệu quả nó sẽ đến đâu nhưng hãy tạo điều kiện cho các cầu thủ trẻ, đó là nền tảng để đưa cậu đến vinh quang đó. Tôn trọng triết lý bóng đá đó là tôn trọng bóng đá hiện đại. Tôi thừa biết phong cách của cậu không thể hợp với những đội bóng vung tiền được. Mà nếu có dẫn dắt những đội như thế thì cũng nên giữ phong cách của mình. Phong cách tạo nên tên tuổi. Tôi chỉ nói thế thôi, còn có lẽ giờ tôi phải về. Tôi hẹn với lũ cháu về ăn tôi. Chúc các cậu có buổi tối tốt lành
Tôi chào Billy và cùng Kelly rời khỏi phòng làm việc. Bước theo sau bóng người đàn ông già, tôi thấy ông đã cho tôi một hướng đi mới trong việc quản lý. Cám ơn ông…
Từ: Một con đường huyền thoại
oạch, đã xong mùa rồi ah :okay: