[FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
“Tức là cậu muốn nắm đội hả? Cậu lấy cái gì ra đảm bảo là sẽ làm tốt hơn Filippo?”
Adriano Galliani vừa cắt miếng thịt lợn vừa nói, giơ quả dưa nhăn nheo trọc hếu ra và nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
“À vâng, thật ra thì tôi không tin Pippo có thể làm tốt. Ông biết đấy, cậu ta hơi… hiền. Tôi chơi cùng cậu ta bao nhiêu năm nay, tôi biết cậu ta thông minh và là một tiền đạo giỏi. Nhưng mà thường thì tư duy chiến thuật của một tiền đạo cũng khá hạn chế. Ông biết đấy, tiền đạo thì chỉ nhìn thấy khung thành thôi.”
“Tôi cũng biết vậy, nhưng tài chính của đội hiện đang rất khó khăn. Không phải tự dưng tôi muốn đưa Inzaghi lên làm HLV trưởng, cậu ta không đòi lương cao, mà cũng đang làm việc ở đội U20 nữa. Giờ thiên hạ đang đồn ầm lên là cậu ta sẽ làm HLV trưởng rồi. Tôi biết cậu có kết quả thi lấy bằng HLV rất xuất sắc, nhưng như vậy là không đủ đâu.” – Quả dưa trọc tiếp tục nói, đút miếng thịt vào mồm và uống liền một ngụm sâm-panh.
Galliani không hề vòng vo, tôi đã ở AC Milan 10 năm trời, vì thế tôi hiểu cách ông ấy làm việc. Khi ông ấy không đồng ý thì sẽ nói thẳng, còn đã ý dò hỏi thế này tức là ông ta đã xuôi và đang "nắn gân" xem tôi có đủ can đảm để gánh đội hay không thôi.
“Ông yên tâm, về chuyện lương lậu thì tôi sẵn sàng nhận ít hơn số mà Filippo được hứa hẹn…”
“Vậy cậu có thể dẫn AC Milan lên cao đến đâu?”
“Ít nhất là dự Champions League.”
“Thế thôi à? Con điếm Barbara cũng làm được vậy.”
Tôi cười thầm, rõ ràng ông ta không ưa Barbara Berlusconi chút nào.
“Vậy ông muốn tôi phải cạnh tranh chức vô địch?”
“Nghe này, tôi rất quý cậu, và thực tế cậu có triển vọng hơn Inzaghi nhiều, nhưng cậu phải hiểu đây là AC Milan, và nếu cậu nghĩ rằng tôi sẽ phi bản hợp đồng sơ bộ với Pippo vào thùng rác để rồi cậu nói với giới truyền thông rằng mục tiêu của AC Milan mùa này là DỰ CHAMPIONS LEAGUE thì đừng có mơ. Kể cả đội hình hiện nay có mục ruỗng thế nào, mục tiêu của AC Milan luôn luôn là tranh chức vô địch, cậu hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.” – Tôi đáp, Galliani đúng là một con cáo già.
“Tốt rồi, tôi có mang theo hợp đồng sơ bộ đây. Cậu muốn liếc qua không?”
Tất nhiên là có rồi. Tôi đọc qua bản hợp đồng trong khi Galliani thưởng thức nốt đĩa thịt lợn theo phong cách Tuscan truyền thống. Đó là món ăn nổi tiếng nhất tại nhà hàng này, chỉ nhờ nó mà từ một quán ăn gia đình, giờ đây “Aimo và Nadia” trở thành một trong những địa điểm ăn uống nổi tiếng nhất thành Milan.
Đọc đến các điều khoản cá nhân, tôi giật mình.
“Hình như thư ký của ông đánh máy sai phải không? Trong này ghi 58,000 USD/tuần đấy.”
“Cậu chê thấp à?”
“Không phải, nhưng nó gấp đôi con số mà Pippo lẽ ra được nhận. Tôi không hiểu.”
“Đừng có ngây thơ thế, bằng cấp của cậu cao hơn Pippo, tất nhiên tôi không thể đưa ra mức lương quá thấp cho cậu được. Mà nếu cậu giữ được lời hứa sẽ đưa AC Milan trở thành ứng cử viên vô địch thì con số đó cũng không cao đâu.” – Galliani nói, nheo mắt đầy ẩn ý. - "Hơn nữa, tôi không muốn tôi, hay là AC Milan mang tiếng vì tham tí tiền còm mà lật mặt với báo giới."
Tôi nhìn lại hợp đồng một lần nữa, vẫn khó mà tin được những gì ghi trên đó, nó vượt xa con số mà tôi kỳ vọng, và chỉ cần đặt bút ký là tôi sẽ trở thành HLV trưởng của AC Milan.
“Thế nào? Cậu còn thắc mắc gì không?” – Galliani uống nốt chút rượu còn lại trong ly và hỏi.
“Không… không có gì.” – Tôi nói, rút chiếc bút vẫn găm trên áo ra và ký. Tôi hiểu rằng mình không có thời gian.
“Tốt rồi. Giờ tôi sẽ thông báo lại cho Pippo, hy vọng cậu ta sẽ tiếp tục đảm nhận đội U20. Cậu có một ngày để chuẩn bị, ngày kia sẽ có thông báo chính thức vị trí HLV trưởng. Nhớ chuẩn bị trả lời phóng viên sao cho hay vào đấy.”
Galliani cho bản hợp đồng vào cặp, với lấy chiếc áo khoác và đứng dậy.
“Cám ơn vì bữa ăn, và nhớ là hôm nay chúng ta không gặp nhau.”
Và ngày 13/7/2014, tôi chính thức trở thành HLV trưởng của AC Milan, còn Filippo Inzaghi quyết định không quay về với đội U20.
*Gạch tạm, mình sẽ cố gắng mỗi ngày làm 1 bài, vì thời gian chơi chưa lâu nên hơi bôi chi tiết
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
Mở đầu đầy sáng tạo , hays up phát ủng hộ :vay:
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
trò này mình chơi rồi :bn: còn cheat thay Ljungberg thật = mình làm Icon của Arsenal cơ (ko cầm arsenal nhé :why:) :bn:
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
Mình cũng thích Nesta :bn: hóng :bn:
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
ủa có tool nào cho mình chọn HLV k các pác :xike:
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
Vừa vào nhìn tên chủ thớt là biết sẽ hay rồi :kk:
Lót dép góng :xike:
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
9h sáng, cái cửa có tấm biển “Văn phòng HLV trưởng” đập cái rầm, Giám đốc Paolo Berlusconi – người vẫn “đảm nhiệm” công việc PR tên tuổi cho CLB và Ngài Chủ tịch CLB xông đến bàn làm việc của tôi với vận tốc của xe cứu hỏa đang đi làm nhiệm vụ.
“Cậu trả lời tôi, cái gì thế này?” – Ông ta mở đầu, đồng thời quăng tờ La Gazzetta vừa ra sáng nay lên bàn.
“Cái gì là cái gì?” – Tôi giả vờ ngây thơ, bởi tôi biết thừa ông ta định nói cái gì.
“Cậu giải thích cho tôi biết, làm thế nào mà ngày hôm qua tôi thấy cậu nhậm chức, sáng nay báo chi đăng ầm lên là cậu treo năm người lên giá chuyển nhượng là sao?”
Tôi cười thầm trong bụng, thế quái nào người đầu tiên phản ứng về tin này lại là một gã chẳng biết gì về bóng bánh, suốt ngày chỉ lo “nâng bi” cho ông anh Silvio cơ chứ. Mà kể ra cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
“Chuyện này tôi đã bàn bạc với Tassotti rồi, ông ấy và tôi đều đồng ý là đội có quá nhiều người thừa, nên sẽ bán bớt vài người. Danh sách đó cũng được bạc kỹ lưỡng rồi mới công bố mà.”
“Vô lý, tôi chẳng thấy điều này sẽ đem lại cái gì tốt đẹp cho CLB cả. Cậu đọc lại những cái tên ấy mà xem, có đến ba trung vệ. Bonera thì tôi không nói, nhưng cậu muốn bán cả Mexes với Zapata là thế nào?”
Lạy Chúa, gã đầu lừa này không hiểu là một đội bóng có đến BẢY trung vệ trong đội một là quá nhiều hay sao? Bán tất đi tôi vẫn còn hẳn 4 người để xoay vòng cơ mà.
“Tôi làm vậy vì chúng ta có quá nhiều trung vệ rồi. Mexes thì lương quá cao, Zapata thì tôi thấy không đáp ứng được chuyên môn, vì vậy tôi bán, có vậy thôi.”
“Vậy còn Essien và Muntari, cậu định nói sao? Cậu định đi qua cả mùa giải với 4 tiền vệ trung tâm à?”
Tôi bắt đầu bực mình.
“Nghe này, Galliani thuê tôi làm HLV trưởng, bán ai mua ai là quyền của tôi, ông hiểu chưa? Việc của ông không phải là chất vấn tôi về chuyện này, ông cứ đi về cái tòa soạn sang trọng của ông và lo cho hình ảnh của ông anh mình đi. Đấy mới là việc của ông, còn ở đây tôi đang giải quyết một đống giấy tờ và không có thời gian cho cuộc nói chuyện vớ vẩn này.”
Berlusconi có vẻ shock, hắn vừa toan mở mồm nói gì thì có tiếng gõ cửa, Salvatore Monaco – Trưởng ban điều tra cầu thủ bước vào với một tập hồ sơ trên tay.
“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”
Paolo Berlusconi bước ra, mặt vẫn còn hậm hực.
“Chuyện gì thế?” – Monaco nhìn theo và hỏi.
“Kệ xác lão. Ông có ‘hàng’ cho tôi chưa?”
Monaco cười, ông đặt đống hồ sơ lên bàn.
“Có đây. Thực ra những người này đều đã nằm trong danh sách điều tra sơ bộ rồi, nhưng tôi vẫn cử người đi đánh giá lại. Mà cậu móc đâu ra mấy cái tên này thế?”
“À, thật ra tôi có hỏi ý kiến Billy (Alessandro Costacurta) về mấy gã tầm 20 tuổi chơi tiền vệ trung tâm ở hạng dưới, và anh ấy gợi ý mấy cái tên này. Anh ấy bảo mấy tay này cũng khá, giá rẻ mà lương mềm, có thể để dự bị được.”
“Từ Billy à? Thảo nào hồ sơ của chúng có sẵn trong kho. Thế còn tay Andre Senghor này? Tôi có ít thông tin về hắn lắm, chỉ biết là một gã tiền đạo cao to đen hôi thôi.”
https://c1.staticflickr.com/1/388/19...16dbde31_o.jpg
“À gã đó thì tôi cũng không rõ, nhưng Ibrahim Ba nói hắn khá lắm. Cũng là dân Senegal mà nên tôi nghĩ Ibrahim biết rõ gã này. Hiện chúng ta có mỗi Pazzini và Destro trên hàng tiền đạo thôi, cũng nên thêm một cầu thủ dự bị nữa .”
“Thảo nào lúc tôi hỏi ai sẽ tiếp xúc với tên này thì Ibrahim xung phong ngay.” – Monaco cười to. – “OK, cái anh cần đây: Andrea Barberis từ Varese, Massimiliano Busellato từ Cittadella và Paolo Valagussa từ Virtus Entella. Trong 3 tên này thì tôi thấy Barberis là khá nhất đấy, kỹ thuật ổn, chuyền bóng tốt và sáng tạo. Busellato cũng khéo léo và nhanh nhẹn, có điều… 1m65 thì lùn quá. Còn Valagussa thì khá đều, không có gì nổi trội.”
https://c4.staticflickr.com/4/3835/1...df1757ca_o.jpg
https://c4.staticflickr.com/4/3867/1...e249f34d_o.jpg
https://c1.staticflickr.com/1/470/18...b88b4de8_o.jpg
Tôi vừa đọc qua mấy bản báo cáo vừa nghĩ, liệu 3 thằng nhóc này có thể thành tam giác tiền vệ cho Milan tương lai không nhỉ?
“Cám ơn ông, Sal. Cho tôi một ít thời gian đọc kỹ đống hồ sơ này nhé.”
“OK thôi, vậy tôi quay về văn phòng.” – Monaco nói, và bước ra cửa.
“À Sal, tôi quên mất…”
“Chuyện gì thế?”
“Ông có số điện thoại của người đại diện cho Hatem Ben Arfa không?”
“Có, cậu định đưa tay đó về à?”
“Thì chúng ta có mỗi Menez đá tiền vệ phải thôi mà. Với lại, cậu ta đang thất nghiệp.”
“Hiểu rồi, tôi sẽ e-mail lại số điện thoại của gã đó cho cậu.”
Monaco đi ra, và tôi nghĩ, nếu Ben Arfa đến thì mình nên để cậu ta hay Menez chơi chính nhỉ?
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
toàn hàng lạ vậy nhỉ :fa:
Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta
Milan, một ngày mưa…
Tôi về nhà trong bộ dạng lếch thếch ướt nhẹp. Đúng là một ngày chó chết.
Lúc này đã hơn 11 giờ đêm, Gabriela và bọn trẻ đã ngủ cả rồi. Tôi nhẹ nhàng đi lên phòng của bọn trẻ, hai đứa đều đang ngủ say, tôi chỉ dám hé mặt vào ngắm chúng một chút vì sợ nước từ bộ quần áo đang chảy tong tỏng sẽ khiến chúng thức giấc mất. Sáng mai chúng sẽ lại í ới hỏi vì sao hôm qua bố về muộn, rồi thằng nhóc Tommaso sẽ lại giở giọng chê bai đội Milan mà bố nó đang huấn luyện ra mà xem.
Tôi về phòng mình, Gabriela đang ngủ. Tôi rón rén lấy bộ quần áo và đi tắm rửa, cố gắng không gây ra tiếng động. Công việc HLV này hóa ra còn khiến tôi đi sớm về khuya hơn hồi còn đá bóng. Từ hồi nhậm chức đến giờ, Gabriela vẫn thường phải quán xuyến nhiều hơn việc nhà, có lẽ vì thế mà cô ấy ngủ rất sớm. Tôi đến bên giường, khẽ vuốt tóc và hôn lên má cô ấy, và tôi thấy cô ấy mỉm cười.
Tôi xuống phòng bếp, rót cho mình một ly Chianti, nhấp một ngụm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang mưa rất to, tiếng mưa lộp bộp rơi xuống mái nhà khiến tôi nhớ lại lúc mình ở sân tập. Và thế là tôi lại bực mình.
Cách đây vài ngày, tôi đã có Andre Senghor, anh chàng da đen này hóa ra là một tiền đạo tốt đến không ngờ, cậu ta đúng là một Target Man chuẩn mực, đồng ý nhận mức lương chưa đến 20 nghìn/tuần và không hề than vãn nhiều, ngoài việc hình như có tư thù gì với người Đức thì phải. 3 tay tiền vệ trẻ mới đến cũng thể hiện rất tốt. Với Senghor, tôi có 3 tiền đạo giỏi, vậy là yên tâm cho chiến dịch của mùa này.
Thế nhưng thằng ngốc Pazzini đã phá hỏng mọi dự định.
Trong lúc nghỉ ngơi, hắn đột nhiên tiến đến chỗ tôi với vẻ e dè lạ lùng. Đột nhiên tôi thấy có gì đó không ổn. Rồi hắn mở lời.
“Sandro này, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?”
“Anh biết đấy, tôi không được gọi vào ĐTQG một thời gian rồi. Giờ tôi cũng không còn trẻ trung gì, và tôi thấy mình cần phải đá ở Cup Châu Âu, có như thế Conte mới để ý đến tôi.”
Biết ngay mà! Mối lo đã thành sự thật, hắn ta đòi ra đi.
“Người đại diện của tôi nói rằng Everton đang muốn có tôi. Anh sẽ cho tôi cơ hội để được chơi ở đấy chứ?”
Tôi không tin nổi vào tai mình.
“Cái gì cơ, anh nói là Everton?”
“Vâng.”
Everton đấy, không phải là Arsenal, Chelsea hay ít ra cũng là Tottenham. Lúc đấy mặt tôi chắc ngỡ ngàng lắm nên Pazzini mới tỏ ra lạ lùng đến vậy. Mà tôi không ngỡ ngàng mới lạ, không thể tin được là thằng ngốc này lại muốn đến một đội như Everton. Quá thất vọng!
“Được rồi, tôi hiểu vấn đề của anh, vậy nếu Everton có dạm hỏi, tôi hứa sẽ tạo điều kiện để anh có thể đến đấy.”
Mặt Pazzini giãn hẳn ra.
“Vâng, cảm ơn anh. Tuyệt quá.”
Tuyệt cái con khỉ!
Ngay sau buổi tập, tôi tính sẽ gọi cho cánh báo chí, tuyên bố mình rao bán Pazzini. Thế nào ngày mai sẽ lại lắm chuyện đây, nhưng tôi không muốn có một tên ngốc đến nỗi tính chuyện rời AC Milan để đến Everton trong đội hình.
Ngay lúc đó, Tassotti gọi điện.
“Tôi đây, Mauro. Có chuyện gì thế?”
“À người đại diện của Ben Arfa vừa gọi cho tôi, anh ta nói không gọi được cho anh.”
“Tôi đang ở trên sân tập, giờ đội đang nghỉ giải lao. Có chuyện gì thế?”
“Hắn ta nói Ben Arfa sẽ chơi cho LOSC Lille.”
Có khi nào sáng nay tôi đi nhầm giày hay giẫm phải cái gì trên đường không nhỉ?
“Chắc chắn à? Không còn hy vọng nào sao?”
“Không. Hắn ta chắc như đinh đóng cột, ngày mai Ben Arfa sẽ chính thức đến Lille.”
“Được rồi, cảm ơn ông.” – Tôi gác máy.
Và giờ thì là cơn mưa chết tiệt này.
Lắc lắc ly rượu trên tay, tôi trầm ngâm suy nghĩ. Giờ mình lại phải tìm một tiền vệ phải. Tôi bỏ cả tối ra để nghiên cứu toàn bộ những cái tên đang bị rao bán, chẳng ai khiến tôi thấy hài lòng cả. Antonio Valencia thì lương quá cao so với trình độ; Obertan và Krasic không đủ tốt; Simone Pepe thì chấn thương quá nhiều,…
Tôi nhìn cơn mưa một lúc, rồi uống hết ly rượu. Ngay khi định quay lên phòng ngủ thì điện thoại di động báo có cuộc gọi.
Điện thoại của Tassotti.
“Alo, xin lỗi vì gọi muộn thế này, cậu chưa ngủ chứ?”
“Chưa đâu, có chuyện gì gấp à?”
“Cậu nhớ gã đại diện cho Destro chứ?”
Tôi chột dạ, giờ mà Destro có vấn đề gì thì hỏng bét.
“Tôi có nhớ hắn. Có chuyện gì à?”
“Hắn ta cũng làm đại diện cho Federico Bernardeschi của Fiorentina, hắn vừa email cho tôi nói rằng cậu ta đang không hạnh phúc ở đội đó vì không có cơ hội đá chính. Hắn ta nói Fiorentina cũng không tha thiết giữ cậu ấy.”
Phải kìm lắm tôi mới không hét lên sung sướng. Không thể tin nổi là mình có cơ hội sở hữu Bernardeschi. Cậu ta mới 20 tuổi, là một tài năng trẻ đã được khẳng định, và quan trọng hơn cả là người Ý – tức là cậu ta sẵn sàng ở Milan lâu dài hơn là đám người nước ngoài.
“Cậu thấy sao? Tôi hiểu đội chúng ta vẫn cần tiền vệ phải để dự bị cho Menez mà.” – Không thấy tôi trả lời nên Tassotti hỏi lại.
“Tuyệt vời đấy, ông gửi ngay cho tôi thông tin của gã đại diện. Chúng ta sẽ chộp anh chàng này.”
“Còn một chuyện nữa…”
“Gì vậy Mauro?”
“Lazio muốn mua Pazzini.”
“Thật à? Không có Everton?”
“Không thấy Everton có động tĩnh gì.”
“OK, giá bao nhiêu tôi cũng đồng ý. Chúng ta xúc tiến cả hai thương vụ này luôn.”
“OK, hẹn gặp anh ngày mai. Chúc ngủ ngon nhé.”
“Chúc ông ngủ ngon.”
Kể ra ngày hôm nay cũng không tệ. Tôi gác máy rồi đi lên phòng ngủ, lòng thấy vui vui.
https://c1.staticflickr.com/1/561/19...f943b60d_o.jpg
https://c1.staticflickr.com/1/273/18...2b93a925_o.jpg