Trích dẫn bài viết của
lamborghini
Chào anh em nhá! Lâu lâu không vào forum, đã thấy có đấu khẩu rồi. Mấy năm gần đây, ngồi xem những trận derby Manchester lắm lúc tức lộn ruột. Nhưng sang năm nay, có lẽ sẽ đỡ bức xúc hơn, vì có thua một thằng lắm tiền nhiều của, mua sắm cầu thủ như thể mấy mẹ nghiện shopping vào siêu thị vét đồ, dù sao cũng đỡ ức chế hơn là thua một thằng củ chuối như City thời trước. Nói như thế, ý tôi muốn nói rằng, dù cho tôi cũng như anh em đều là fan MU, thậm chí nhiều người ở đây nếu như vào khoảng tuổi tôi, bắt đầu hâm mộ từ thời còn những Cantona, Brian McClair, Andrei Kalchelskis, rồi Dwight Yorke, Andy Cole, v.v... nhưng không có nghĩa là vào mọi thời điểm, chúng ta đều cho rằng MU nói chung hay bất kỳ một cá nhân nào, cho dù thần tượng đến mấy, là không thể phê phán. Diễn đạt điều này hơi khó, nhưng thực tế là, con người ai cũng có khuyết điểm. Cantona quá nóng nảy và có phần kiêu ngạo. Cú đá song phi vào người một cổ động viên, nếu tôi nhớ không nhầm là của Nottingham Forrest, là một trong những nguyên nhân trực tiếp làm mất chức vô địch Anh vào tay (lại nếu nhớ không nhầm) Blackburn thì phải. Ngoài lề một chút, sự va chạm giữa anh ta và David Ginola, một tính cách khác cũng không kém phức tạp, được nhiều người coi là lý do chính loại tuyển Pháp khỏi World Cup 94. Ronaldo, ai cũng thấy là ích kỷ và diễn hơi nhiều nên đôi khi thành lố bịch, và nếu không có hai con chim mồi siêu hạng là Rooney và Tevez thì chắc là bắt bài thằng nhóc này cũng không khó lắm. Về phần Giggs, về cơ bản đã là fan của MU thì ai cũng yêu quý cầu thủ này cùng với Scholes, vì một lý do đơn giản là sự trung thành tuyệt đối. Nhưng phải nói thật là từ mùa trước nữa, nhiều trận xem MU đá tôi thực sự là phát cáu với Giggs. Đành rằng, ở tuổi anh ta rất khó duy trì được tốc độ và kỹ thuật, nhưng nhiều pha chạm bóng của anh ta, nhiều đường chuyền của anh ta cho đồng đội, tôi có cảm giác, xin lỗi các bạn ở đây nhưng khó gọi là gì khác ngoài sự vô trách nhiệm. Khi tỷ số có lợi, vài pha xử lý hỏng không đáng gì, nhưng khi tỷ số đang là 0-2, chẳng hạn thua City thì... Kể cả Alex Ferguson cũng thế. Kể từ khi ra đời giải Ngoại hạng (từ năm 1992) đến nay, ngay cả những chuyên gia hàng đầu, những địch thủ truyền kiếp kiểu như Arsene Wenger cũng phải thừa nhận Ferguson là một nhà cách mạng về phương diện chiến thuật, mà ví dụ tiêu biểu là lối chơi 4-6-0 của cú đúp mùa trước. Nhưng cũng không ai trong số những HLV ở giải Ngoại hạng lại có nhiều lúc bảo thủ đến mức cực đoan như Ferguson. Ví dụ thì có nhiều, nhưng tôi hỏi các anh em, với tư cách là người am hiểu chiến thuật ở mức độ nhất định, khi anh có trong tay: Giggs-Keane-Scholes-Beckham-Nistelrooy, có ai chơi đôi công với một đội hình:Figo-Makelele-Zidane-Raul-Ronaldo(béo)-Roberto Carlos không, lại ngay trên sân Bernabeu. Kết quả là gì? 1-3. Anh em tự nhận mình là fan MU. Vậy anh em có bao giờ tự hỏi, tại sao khi gặp Chelsea, MU thua nhiều hơn thắng không? Và không chỉ Chelsea, mà khi gặp cỡ tầm tầm kiểu Man City, Blackburn, Portsmouth hay West Ham, mấy mùa nay MU thua nhiều hay thắng nhiều? Còn ra ngoài châu Âu, chức vô địch mùa vừa rồi liệu có làm anh em quên đi cái nhục 0-3 ở Milan không? Có ai còn nhớ đến trận thua cũng 3-0 ngay ở Old Trafford hồi năm 2000 trước Real không? Rồi Monaco năm 97? Leverkusen năm 2003? Điểm chung của những trận thua ấy là gì? Rất đơn giản: trước tất cả các đối thủ, MU của Ferguson hầu như chỉ có một cách tiếp cận trận đấu, dù cho đó là đội bóng chơi hào hoa như Real hay Barca, hay củ chuối như Chelsea, Munich. Mà ngay mùa trước thôi, muốn thắng MU thì cách thức, như tôi thấy là rất đơn giản. Field một đội hình 4-5-1, năm thằng tiền vệ trâu bò đá rát, cứ nhằm vị trí của Scholes với Giggs mà tranh bóng thì thế nào cũng thắng. Blackburn làm được, Man City làm được(nhục nhất từ già như Dietmar Hamann, tuổi còn già hơn Scholes cho tới trẻ ranh như Mark Noble, số 18 của MU đều thua tất), Portsmouth làm được thì Chelsea nó bóp ngon là đúng rồi còn gì. Ấy thế nhưng Ferguson không nghĩ như thế. Chỉ cần Scholes không chấn thương thì thế nào cũng đá chính. Chọi với hàng tiền vệ số đông, thể lực tốt nhưng bốn tiền vệ vẫn phải có Scholes và Giggs. Còn lại thì: Ronaldo dâng cao như tiền đạo, Carrick không phải mẫu lực sĩ chuyên thu hồi bóng, Hargreaves hay chấn thương, Anderson bị buộc phải đá thấp trái sở trường, hàng tiền vệ không vỡ mới là lạ. Bóng đá hiện đại ăn nhau ở giữa sân, hàng tiền vệ của anh 4 người chấp nó hai vị trí, thì cặp Ferdinand-Vidic có tài mấy(mà khách quan mà nói, xét toàn thể cặp này đâu đã phải là hàng đầu thế giới) cũng đỡ không nổi. Hơi dài dòng một chút, là để anh em cũng hiểu thế này: đã tham gia diễn đàn này, ai cũng là fan MU cả. Xem đá bóng mỗi người một cảm nhận khác nhau, chưa nói người xem đủ, người xem thiếu. Mấy ai trong cả một mùa xem được hết các trận của MU? Phê phán thế nào là quyền người ta, phản ứng thế nào là quyền của mình, nhưng người phê phán lẫn người phản biện đều phải có cơ sở, có lý luận ít nhất là bênh vực cho lập trường của mình thì mới đóng góp cho diễn đàn được, còn như trên có mấy bạn, tôi nghĩ tranh cãi như thế chỉ gây căng thẳng, làm mất vui đi thôi.