Super Classico và hơn thế nữa
Trong làng bóng đá thế giới có rất nhiều trận Derby kinh điển nhưng Barca-Real luôn được xem là 1 cặp đấu kinh điển của kinh điển.Có bao giờ các bạn tự hỏi vì sao lại như vậy không?.Hy vọng loạt bài sau đây sẽ giúp mọi người hình dung được phần nào điều đó.Mỗi cuộc đụng độ giữa Barca và Real là một cuộc chiến tranh. Đó không chỉ đơn thuần là cuộc đối đầu giữa hai CLB danh tiếng, mà còn là dịp người ta giải quyết mối thù truyền kiếp. Mối thù này sinh ra và tồn tại không chỉ trong quan hệ thể thao. Lật lại từng trang lịch sử TBN mới thấy rằng, thay vì dùng súng đạn, cuộc tranh đua khốc liệt giữa hai CLB này chỉ là cơ hội bộc lộ một cách "hoà bình" nhất những mâu thuẫn sâu sắc của xã hội đất nước này trong thế kỷ 20
.
Kỳ I: "Hãy giết bọn Catalan"
Tiếng gầm khủng khiếp từ cả khối người và tiếng rít ghê rợn của những tên lửa tự chế đã tạo nên khung cảnh hãi hùng đến nỗi thủ môn Barcelona phải giữ khoảng cách tối đa với khung thành mình - cũng có nghĩa là lánh xa đám đông Real cuồng nhiệt trên khán đài SVĐ Charmatin. Dù sao đi nữa, anh ta chỉ bị đe doạ, nghĩa là vẫn may mắn hơn các đồng đội trên sân. Những chiếc "máy chém" Moleiro, Querejât, Souto của Real luôn sẵn sàng phạng thẳng vào ống quyển bất cứ cầu thủ Barca nào đang điều khiển bóng. Trọng tài thì gần như không hiện diện, hoặc nếu có cũng chỉ để phạt những cầu thủ Barca khi có dịp. Nhìn đồng đội Escola quằn quại trên cáng, một cầu thủ Barca đã bật khóc.
Trên đường piste, một người khoác quân phục, thay vì giữ nhiệm vụ bảo vệ an ninh lại luôn hò hét: "Hãy giết bọn Catalan. Giết đàn chó Catalan ấy đi". Chịu hết xiết, Angel Mur- nhân viên xoa bóp của Barcelona - đứng lên phản ứng: "Xin lỗi, có thể tôi không sinh ra ở Catalanoia, nhưng tôi thấy mình thuộc về xứ sở ấy. Không được xúc phạm xứ Catalonia của tôi". Thế là Mur chuốc lấy hậu quả. Viên sĩ quan gằn giọng: "Đồ chó đẻ theo chủ nghĩa ly khai. Mày đã bị bắt vì tội cổ súy phong trào ly khai".
Đấy là trận lượt về bán kết cúp TBN vào mùa xuân 1943. Dưới thời Franco, cúp TBN được đặt tên theo vị trí trong quân đội của nhà độc tài: Cúp Tổng tư lệnh. Lượt đi, Barcelona thắng Real 3-0 trên sân nhà và đấy thật sự là "trọng tội" đối với những cầu thủ Barcelona vốn đã mang nặng trên vai quá nhiều "tội lỗ" kể từ khi nội chiến diễn ra ở TBN. Trước khi bước vào trận lượt về, Barcelona còn bị viên Giám đốc cơ quan an ninh quốc gia Jose Fiant y Escriva de Romani cảnh cáo: "Hãy nhớ rằng các anh là những kẻ phản quốc. Nhờ sự khoan hồng của chế độ, các anh mới được tự do chơi bóng". Thế thì làm gì những Raich, Escola của Barca chẳng rúm ró? Hồ sơ "từng trốn ra nước ngoài" của họ tuy đã được xếp vào ngăn kéo, nhưng chính quyền có thẻ mở ra xem lại bất cứ lúc nào. Cuối cùng, Real thắng đậm 11-1 trong trận lượt về, trận đấu mà cựu cầu thủ Real Eđuaro Teus (sau này là HLV trưởng đội TBN) viết trên tờ Ya: "Chiến thắng vang dội nhất kể từ ngày thành lập của Real".
Trong lịch sử châu Âu, Francisco Franco là viên tướng trẻ nhất từ sau Napoleon Bonaparte. Franco tự nguyện xông ra trận tiền ở Ma Rốc và nổi lên như một sĩ quan rất can đảm ở tuổi 18. Thận trọng, lạnh lùng, đạm bạc, Franco dần dần thu phục thuộc cấp sau khi nhanh chóng chiém được lòng tin của cấp trên và thăng tiến rất nhanh trong binh nghiệp. Ông ta được thăng cấp tướng ở tuổi 33 và trở thành ngôi sao sáng giá nhất trọng cuộc nội chiến 1936-1939. Franco là nhân vật bảo thủ, không liên kết với bất kỳ đảng phái chính trị nào. Nhưng kể từ khi đã thâu tóm được quyền lực, Franco nhanh chóng kết hợp các nhóm cánh hữu chống nền cộng hoà thành phong trào Dân tộc và trở thành thủ lĩnh của phong trào này. Kẻ thù số 1 của phong trào Dân tộc do Franco đứng đầu, mặc nhiên là phe Cộng hoà ngự trị xứ Catalonia trong cuộc nội chiến. Trước, trong và sau chiến tranh, các nhà chính trị ở Catalonia bao giờ cũng xem Barcelona là lá cờ đầu, là niềm tự hào vô bờ bến, là biểu tượng sức mạnh của mình.
Khi Catalonia thất thủ trước sức tấn công của quân đội Franco đầu năm 1939, người ta không chỉ thấy rõ tương lai đen tối của CLB Barcelona mà còn dễ dàng dự đoán về một giai đoạn hoàng kim của Real Madrid. So với hai đồng minh Hitler ở Đức và Mussolini ở Ý, chắn chắn Franco hơn đứt về lĩnh vực thể thao. Ông ta rất mê bóng đá, thường cá độ (lấy tên là Francisco Cofran) và từng 2 lần hốt bach nhờ đoán trúng tỷ số bóng đá. Real là đội bóng mà Franco thích nhất, đồng thời là công cụ ngoại giao hữu hiệu nhất đối với chính quyền độc tài Franco. Thế thì, Barcelona còn cửa nào để vươn lên trong làng bóng TBN.
Những bàn thắng được "phát không" cho Real và Athletic Bilbao vào năm 1955 đã tước đi chức vô địch xứng đáng của Barcelona. hàng loạt cầu thủ Real đánh "bề hội đồng" Kubala - một cầu thủ huyền thoại của Barca - trong trận đấu ngày 21/2/1954 mà không ai bị đuổi khỏi sân. Real được hưởng quả phạt đền khi một cầu thủ cố ý ngã nhào ngoài khu 15m50 của Barcelona đến 3m trong một trận đấu năm 1970.
Barcelona cũng như Real Madrid đều là những LCB lừng lẫy, làm rạng danh bóng đá TBN trên đấu trường quốc tế. Real giữ kỷ lục 8 lần đoạt cúp C1 và là câu lạc bộ có số lần vô địch quốc gia nhiều nhất trong khi Barcelona lại là CLB TBN duy nhất đoạt cả 3 cúp châu Âu. Nhưng dưới thời Franco,Barcelona luôn chịu số phận hẩm hiu của cô bé lọ lem khi cạnh tranh với Real. Bảng vàng bóng đá TBN (và cả châu Âu) có lẽ đã khác đi rất nhiều nếu chính quyền Franco không giúp Real phỗng từ tay Barcelona ngôi sao có một không hai trong lịch sử cúp C1 châu Âu: đó là Alfredo Di Stefano.
Super Classico và hơn thế nữa
Kỳ II: Real đã cướp Di Stefano như thế nào?
Trước khi Pele khẳng định ngôi vua trong lịch sử bóng đá thé giới vào năm 1970, không ai xuất sắc hơn Alfredo Di Stefano. Cầu thủ hai lần đoạt "Quả bóng vàng châu ÂU" này từng khoác áo ĐTQG Argentina và TBN, nhưng gần như toàn bộ ánh hào quang của ông chỉ phát ra từ chiếc áo Real Madrid. Ngay trong mùa bóng đầu tiên xuât hiện (1953-1954), Di Stefano đã đem về cho đội bóng con cưng của Franco danh hiệu VĐQG đầu tiên sau 21 năm chờ đợi. Một năm sau, Real bảo vệ thành công vị trí số 1 trong làng bóng TBN. Tiếp đó là một chuỗi thành tích bất hủ, có lẽ không bao giờ lặp lại: cúp C1 châu Âu vừa ra đời đã thuộc về Real trong 5 mùa bóng liên tiếp và Di Stefano ghi bàn trong cả 5 trận chung kết. Kỹ thuật, tốc độ, thể lực, óc quan sát sáng tạo của Di Stefano đều đạt đến mức độ hoàn hảo. Hai mươi năm trước khi đội tuyển Hà Lan làm cả thế giới say đắm bởi lối đá tổng lực, một mình Di Stefano đã trình diễn lối đá ấy khi ông thoắt ẩn, thoắt hiện ở mọi khu vực trên sân. "Có Stefano coi như đội bóng có hai cầu thủ ở bất cứ vị trí nào trong đội hình", một HLV từng nói như thế về Stefano.
Cùng thời với Di Stefano, TBN còn có một ngôi sao khác mà sau này nhiều nhân vật bóng đá kỳ cựu cho rằng có thể sánh ngang với Di Stefano về mọi mặt, nếu không tính đến thành tích. Đó là Ladislav Kubala, cầu thủ từng chơi cho 3 đội tuyển Tiệp Khắc, Hungary và TBN, 5 lần VĐQG 2 lần đoạt cuó C3 châu Âu, sau này còn giữ cả ghế HLV trưởng đội TBN. Điều gì sẽ xảy ra nếu Barca có là Kubala lần Di Stefano trong đội hình? Chắc chắn Barcelona sẽ đè bẹp Real. Còn nghi ngờ gì nữa? Họ đã đá cặp với nhau trong trận đấu biểu diễn ngày 26/1/1955 và đè bẹp Bologna, một đối thủ mạnh đến từ Ý bằng tỷ số 6-1. Kubala và Di Stefano phối hợp, hoán chuyển vị trí, tạo điều kiện cho nhau ghi bàn như thể họ đã là đồng đội ăn ý từ nhiều năm. Barcelona không được phép mạnh mẽ như thế!
Khi sang Colombia khoác áo CLB Milonarios, Di Stefano vẫn được nhìn nhận là tài sản thuộc sở hữu của CLB River Plate. Bởi thế, Barcelona đã ký với River Plate hợp đồng chuyển nhượng cầu thủ thiên tài này. Biết mình chậm chận, Real lập tức quay sang ký hợp đồng với Milonarios. Đuối về lý nhưng mạnh về quyền ít nhất Real cũng có thể thủ hoà với Barcelona trong cuộc tranh giành. Chỉ cần Real hoàn tất hợp đồng với Millonarios là LĐBĐ TBN nhanh chóng nhập cuộc, kế hoạch của RFEF giúp Real "thủ hoà" chỉ cần nghe qua là thấy trái khoáy. Nhưng có hề gì, tổ chức tay sai này phán gọn, Real và Barcelona luân phiên sở hữu Di Stefano, mỗi đội một mùa, Real được ưu tiên dùng trước (mùa bóng 53-54). Trong lịch sử bóng đá thế giới, chưa bao giờ có một cú chuyển nhượng kỳ quặc như thế. Để xua tan khả năng Barca không đồng ý với phán quyến này, RFEF cấp tốc soạn ngay một bản dự thảo thật "ác": cấm các cầu thủ nước ngoài thi đấu ở TBN. Nếu đến lượt Di Stefano thuộc về Barcelona, RFEF sẽ áp dụng ngay luật này. Thế là đội bóng xứ Catalonia đánh chịu thiệt, nhường quách Di Stefano. Có "mũi tên vàng" trong đội hình, Real không chỉ bá chủ làng bóng TBN mà còn hùng cứ châu Âu suốt một thời gian dài, để rồi sau này được FIFA tôn vinh là "CLB xuất sắc nhất thế giới trong thế kỷ 20". Mãi đến năm 1963. RFEF mới áp dụng luật cấm cầu thủ nước ngoài tại TBN.
Không phải Barcelona không lường trước những khó khăn trong việc đưa Di Stefano về Catalonia. Họ thuê hẳn Trias Fargas - một luật sư thuộc phong trào Dân tộc - để dùng lúc đưa nhau ra toà. Trias sống ở Catalonia và hiểu rất rõ mọi diễn tiến trong bàng bóng Colombia, vì cha ông (vượt biên sang Colombia khi nội chiến kết thúc) là một thành viên trong ban lãnh đạo Millonarios. Trong quá trình liên lạc để có bản hợp đồng chuyển nhượng Stefano, Trias thường xuyên liên lạc với cha bằng điện tín và họ phải dùng mật mã để không rò rỉ thông tin. Bức điện đầu tiên mà Trias gửi sang Colombia có nội dung như sau: "Barcelona đã đạt được thoả thuận với Di Stefano và River Plate. Real muốn nhảy vào vòng cạnh tranh, dù họ đến sau. ở TBN, bóng đá không còn là trò chơi mà đã trở thành một vấn đề sống còn, là chính tị, là niềm tự hào sắc tộc. Vấn đề Di Stefano đã trở thành vấn đề của cả một đất nước. Đấy là lý do vì sao bức điện này và cả những bức sau này sẽ phải viết bằng mật mã". Công phu như thế mà thành muối bỏ biển, thì làm sao Barcelona không hận Real đời đời kiếp kiếp?