Trong 6 năm tại vị, khá khó để diễn tả những điều kỳ diệu mà Mourinho đã mang đến cho Porto. Nhìn qua đội hình của họ thấy những cái tên như : Deco, Ricardo Carvalho, Machine và Costinha, phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người là nghĩ : “ồ đó là 1 đội hình đầy rẫy những cầu thủ tài năng.”
Thế nhưng trước khi Mou đến, nơi đó hầu như chẳng có ai cả, hoặc là những cầu thủ tầm thường trong đội hình chính của Porto , hoặc những cầu thủ được mang về từ những câu lạc bộ không hợp thời ở Liga Sagres ,như Nuno Valente từ Leiria và Paolo Ferreira từ Vitoria de Setubal.

Có một điều tuyệt vời cho Mourinho là, trong hai mùa sau đó, hai người họ đã trở thành những hậu vệ cánh xuất sắc nhất châu Âu. Khi chuyển sang Anh thi đấu, họ lại lộ ra rằng họ chỉ là những hậu vệ bình thường nhưng tại Porto thì khác họ thi đấu một cách cực kỳ ngoạn mục, lên xuống cánh giống như là Cafu và Roberto Carlos của Brazil vậy cùng với đó là bảo vệ an toàn đằng sau 3 tiền vệ bằng cách bọc lót cho họ
Bên cạnh đó, họ có một chiến thuật đội hình liên quan cơ bản đến nhau. Nói chung trong hệ thống sơ đồ chiến thuật 4-3-1-2 Porto sử dụng thì chẳng có sự đột phá hay đổi mới nào ở đây cả. tuy nhiên, họ là mộ trong những đội xứng đáng có mặt trong list này nhất. Hàng phòng ngự của Porto đã cực kỳ hiệu quả trong việc đánh bẫy việt vị các tiền đạo, thường xuyên chơi dâng cao quá đường pitch và sử dụng những cái bẫy việt vị gây khó chịu cùng cực để có thể tiếp tục lừa tiền đạo đối phương . những tiền vệ hoạt động như là một đơn vị của 1 tổ chức hơn là một tập hợp các cá nhân, và Mourinho đã sử dụng những tiền đạo khác nhau tùy thuộc vào các đối thủ khác nhau.
Đội hình này được vẽ nên từ hàng phòng ngự, tuy nhiên trong thực tế Mou đã có một cách tiếp cận vô cùng linh hoạt , và đội bóng của họ đã chơi bằng những cách vô cùng khác nhau trong từng hoàn cảnh riêng biệt. trong trận tứ kết champion league, Porto đã đánh bại một Lyon hùng mạnh với tỉ số 4-2 bằng một tập thể mạnh mẽ sau hai lượt đấu cởi mở. Sau đó, đến vòng bán kết họ lại trình diễn một màn biểu diễn bóng đá phòng ngự kỳ thú khó có thể tưởng tượng, để tiếp tục đi tiếp với kết quả 1-0 sau 2 lượt trận với Deportivo La Coruna , bàn thắng được ghi là một quả penalty trên sân Riazor-nơi Depor có một kỷ lục ấn tượng.
Trận chung kết với Monaco là một dịp đặc biệt của bóng đá- hai đội bóng kém danh tiếng với hai vị huấn luyện viên trẻ tài năng đã có một trận chiến kinh điển trên một sân vận động tuyệt vời còn mới toanh. Monaco đã đen đủi khi mất thủ quân Ludovic Giuly do chấn thương , buộc họ phải chuyển đội hình từ 4-3-3 sang 4-4-2, và sự thay đổi này nằm trong tính toán của Porto, bởi vì sau đó họ đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ khu vực giữa sân, cú sút nhanh của Carlos Alberto đưa thế trận từ cân bằng thành 1-0 cho Porto, nhưng trong hiệp 2 họ mới thực vĩ đại , kết dính bảy cầu thủ một cách cứng ngắc trước khung thành và chỉ tấn công với 3 cầu thủ, thế nhưng 2 lần họ phản công với hai bàn thắng của Deco và Anleynichev.
Ai mà biết được đến khi nào một đội bóng từ nền bóng đá nhỏ khác có thể vô địch châu Âu một lần nữa? Cũng chẳng phi lý khi nói rằng sẽ chẳng có một đội bóng nào đạt thành tích như thế một lần nữa . Sự thống trị của nhóm “Big 4” cùng Barca và Milan ( tại thời điểm bài viết này ra đời nha ) trong vài năm gần đây đã làm giảm phần hấp dẫn của giải đấu này, hy vọng rằng Platini sẽ tiếp tục cố gắng và nhắm vào sự mất cân bằng giữa các nền bóng đá châu Âu trong vài năm tới (luật công bằng tài chính đây).
Nhưng những gì Porto đạt được không chỉ là một chiếc cúp tai to. Mourinho cũng đã mang về một chiếc UEFA cup vào năm trước đó, hai chức vô địch giải đấu, Bồ Đào Nha cúp 1 lần ( 1 lần về nhì) và 1 siêu cúp Bồ Đào Nha.
Và quan trọng hơn cả, điều này đã giới thiệu cho chúng ta một con người có thể ghi vào lịch sử như một trong những huấn luyện viên vĩ đại nhất. 1 con người chưa bao giờ thi đấu bóng đá chuyên nghiệp trong đời, một con người với công việc đầu tiên trong đời là làm thông dịch viên cho Sir Bobby Robson tại Sporting Lisbon, và 1 người mà đang nắm giữ kỷ lục 130 trận bất bại trên sân nhà tại, Porto, Chelsea và Inter. Morinho sẽ còn tiếp tục dẫn dắt các câu lạc bộ khác, và tự truyện của ông ấy vẫn còn nằm trong trứng nước, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ có thể đạt được điều gì thú vị hơn chiếc cup Champion League cùng Porto nữa.
Những đoạn bang dưới đây có về trận chung kết với Monaco và pha trượt cỏ huyền thoại của Mou trên sân Old Trafford.



Chủ đề tương tự: