Share game FM24 (PC)
Hiển thị kết quả từ 1 tói 10 trong tổng số 52

Chủ đề: Tôi là Zlatan

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    07 Feb 2009
    Đến từ
    Usa
    Số bài viết
    93

    Từ: Tôi là Zlatan




    TROLLBALL ALL DAY ERRY DAY

  2. #2
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    Tiếp tục đây :haha2: dạo này hơi bị lười, có tự kỷ ở quán cafe mới lôi truyện ra dịch được ý

    Chương III

    Tại Rosengard có rất nhiều khu, và chẳng có khu nào tốt hơn hay tệ hơn khu nào cả, ngoại trừ một khu duy nhất được gọi là khu Gipsy là có vẻ tồi tệ đặc biệt. Nhưng không giống như dân Albania hay Thổ Nhĩ Kỳ khá là địa phương chủ nghĩa. Ở đây, nguồn gốc của mỗi người không phải cha mẹ mang quốc tịch nào, mà là sống ở khu nào. Nhưng bạn phải sống trong khu của mình, và nơi mẹ tôi ở được gọi là khu Tornrosen. Ở đây có một cái xích đu, một sân chơi, một cái cột cờ và một sân bóng đá nhỏ nơi chúng tôi thường chơi mỗi ngày. Thỉnh thoảng bọn trẻ trong khu không cho tôi chơi cùng, chúng cho rằng tôi nhỏ con quá. Rồi tất nhiên – tôi phải ngồi ở rìa sân.

    Tôi ghét việc phải ngồi ngoài, và ghét thua cuộc. Mặc dù vậy, chiến thắng cũng không phải là tất cả, tôi nghĩ rằng những pha bóng đẹp mắt mới thực sự là điều tuyệt vời nhất. Sẽ có những tiếng tung hô như “Wow ! Nhìn kìa !”. Bạn có thể gây ấn tượng mạnh với mọi người bằng những cú lừa bóng và đảo chân của mình, nhưng bạn phải tập luyện, tập luyện không ngừng cho đến khi bạn thành thục nhất, và thường là đến khi nghe thấy tiếng những bà mẹ mẹ từ phía cửa sổ: “Muộn rồi đấy, thức ăn nguội ngắt cả rồi, vào nhà đi.”

    “Con vào nhà ngay đây”, chúng tôi nói thế, rồi lại tiếp tục chơi, bất kể lúc đó trời tối, hoặc đổ mưa, hay là có vài đám cãi vã thường ngày. Chúng tôi chơi không biết mệt. Và bởi vì cái sân bóng đó khá nhỏ, nên chân và đầu đều phải hết sức nhanh nhạy, đặc biệt là tôi, bởi thân hình”cool”, bởi nếu không, thì sẽ không có những tiếng trầm trồ, không còn những lời tán dương nữa. Thường thì tôi ôm quả bóng đi ngủ, và nghĩ về những pha lừa bóng mà mình sẽ tập vào ngày mai. Nó giống như một bộ phim không có hồi kết vậy.

    CLB đầu tiên của tôi là MBI, Malmo Boll och Idrottsforening. Tôi tập luyện ở đấy trong khoảng 6 năm. Tôi tập trên sân cát đằng sau trại lính, và thường đạp xe tới chỗ tập bằng mấy cái xe mà tôi ăn cắp, và đó hẳn không phải là ý tưởng hay ho gì. Các HLV đã định gửi trả tôi về nhà vài lần, những lúc đó tôi hét lên và thề thốt đủ kiểu, rồi lại tiếp tục nghe cái điệp khúc: “Chuyền bóng đi, Zlatan!”. Nó khiến tôi thấy phát ớn, và tôi thấy hết sức khó chịu. Ở MBI có đủ cả người Thụy Điển lẫn người nước ngoài, và rất nhiều bậc phụ huynh lải nhải ở ngoài sân mỗi khi tôi lừa bóng. Tôi bảo họ cút xuống địa ngục đi, và đổi CLB vài lần, đến khi chuyển tới FBK Balkan, và ở đây là một sự khác biệt.

    Ở MBI mấy ông bố Thụy Điển đứng đó và hét: “Cố lên nào các chàng trai. Làm tốt lắm!”
    Tại Balkan thì có thêm câu này: “Tao sẽ thông luôn cả con mẹ mày đấy”. Ở đây có mấy gã Slavơ điên khùng đốt thuốc như ống khói tàu hỏa và ném giày vào bất cứ cái gì chúng thấy ngứa mắt, tôi nghĩ thầm: Tuyệt vời, y như ở nhà mình vậy. Tôi thuộc về nơi này ! HLV là người Bosnia. Ông ta đã từng chơi ở giải chuyện nghiệp Nam Tư, và ở đây, ông giống như một người cha của chúng tôi vậy. Thỉnh thoảng ông đưa đám trẻ chúng tôi về nhà, và cho vài đồng Kronor mua kem hoặc thỉnh thoảng mua cái gì đó để lấp đầy cái dạ dày lúc đó đang biểu tình ầm ầm.

    Tôi bị xếp ở vị trí thủ môn một thời gian. Tôi thực sự không hiểu tại sao. Chắc tại tôi có lần đã chế nhạo gã thủ môn cũ và nói mấy câu kiểu như: “Thằng ngốc, tao bắt gôn còn hay hơn mày”. Chắc hẳn tôi đã nói như vậy. Và trong một trận đấu, tôi để lọt cả chục bàn, và cảm thấy tức điên người. Tôi chửi tất cả mọi người là lũ vô dụng, bóng đá vớ vẩn, rằng cả thế giới này như một bãi phân, và tôi nói rằng mình sẽ chuyển sang chơi hockey:
    “Hockey hay hơn nhiều, bọn ngu ! Tao sẽ thành 1 cầu thủ hockey chuyên nghiệp ! Cứ chìm trong cái đống phân này đi !”

    Thật ra đó là bởi vì: tôi nhìn thấy ở môn hockey, mẹ kiếp, mọi thứ mà tôi đang cần! Bạn phải có tiền. Và tiền là lý dó duy nhất để tôi tiếp tục gắn bó với cái môn thể thao ngớ ngẩn được gọi là “Bóng Đá”. Nhưng tôi không phải bắt gôn nữa mà được chuyển lên chơi tấn công, và chơi khá tốt.

    Có một hôm CLB có trận đấu quan trọng. Khi không thấy tôi xuất hiện, mọi người tỏ ra hết sức lo lắng: “Zlatan đâu rồi ? Zlatan đâu rồi ?” Chỉ còn 1 phút nữa là trận đấu bắt đầu, và các đồng đội lúc này có vẻ như muốn giết tôi đến rồi: “Nó đâu rồi ? Làm sao mà nó có thể vắng mặt trong một trận đấu quan trọng như thế này ?” Nhưng sau đó họ thấy một thằng nhóc đang điên cuồng đạp chiếc xe ăn cắp và lao thằng tới HLV. Thằng điên đó có chạy vượt qua ông ấy không ? Không, nó phanh xe ngay trước mặt HLV và chạy thẳng vào sân, trong đầu nó nghĩ vị HLV đấy hẳn phải tức điên người.

    Ông ấy bị cát bụi bắn tung vào mặt, kèm với nó là bùn từ chiếc xe đạp. Nhưng rồi ông ấy vẫn để tôi chơi, và chúng tôi chiến thắng, tôi nhớ là thế. Chúng tôi là một đội khá tốt. Có một hôm tôi bị phạt vì tội vô kỷ luật, và phải ngồi dự bị suốt cả hiệp 1. Chúng tôi bị dẫn trước 0-4 bởi Vellinge, một đội lắm tiền nhiều của, và trận đó có thể gọi là “hàng nhập khẩu” đối mặt với dân bản địa, bầu không khí khan đài cuồng nhiệt và tôi cảm thấy muốn nổ tung khi ngồi trên ghế dự bị. Cái gã ngốc này, sao lại bắt tôi ngồi đây chứ ?
    “Ông có bị ngu không vậy ?” Tôi hỏi HLV
    “Bình tĩnh nào, cậu sẽ được chơi trận này”

    Ông ấy tung tôi vào sân ở hiệp 2 và tôi ghi 8 bàn. Chúng tôi chiến thắng 8-5, tát thằng vào mặt đám trưởng giả học làm sang và tất nhiên, tôi được tung hô nhiều nhất. Tôi có kỹ thuật và liên tục khiến đối phương khốn khổ, giống như ở khu nhà mình, tôi là nhà vô địch tí hon khi thực hiện mấy pha bóng khó lường trong không gian hẹp. Nhưng tôi thực sự mệt mỏi với mấy con vịt Donald cứ đi vòng vòng rồi nói: Tôi nhận ra Zlatan sẽ trở thành một tài năng tuyệt vời…. đại loại vậy. Cứ làm như là hồi trước họ cho tôi bú không bằng. Hay mấy câu kiểu như cậu ấy là bạn thân của tôi. Vớ vẩn vừa thôi chứ !

    Chẳng ai thấy hay hiểu gì hết. Ít nhất, là chẳng có mấy người nói xong rồi thực hiện cả. Không có CLB lớn nào gõ cửa nhà tôi, và tôi vẫn là một thằng nhóc du côn. Mà đó không phải là tất cả: “Ồ, thật tuyệt vời khi chúng ta có chàng trai trẻ tài năng này!”. Và còn “Ai cần đám người nước ngoài chứ ?” và rồi sau đó là không có gì xẩy ra cả, truyền thông cứ thổi lên rồi chìm xuống. Tôi có thể ghi được 8 bàn trong 1 trận, và đó báo hiệu điều tồi tệ tiếp theo.

    Tôi có quen một người tên là Tony Flygare, chúng tôi cùng học chung một gia sư. Cha mẹ cậu ta cũng là người Balkan và chúng tôi đều là những tay khá “cứng”. Cậu ta không sống ở Rosengard, mà sống ở đâu đó ngoài Vitemollegatan. Chúng tôi sinh cùng năm, cậu ta sinh tháng 1 còn tôi là tháng 10, và điều này thực sự tạo nên khác biệt. Cậu ta to con hơn, khỏe hơn và được đánh giá là tài năng hơn tôi. Mọi người nói nhiều về Tony: “Trông kìa, một cầu thủ thật tuyệt vời đấy chứ”, và tôi núp dưới cái bóng của cậu ta. Nhưng tôi nghĩ, mình bị đánh giá thấp có khi lại hay. Vào thời điểm đó tôi không hẳn là một tài năng xuất chúng gì, người ta biết đến tôi như một gã hoang dại, một thằng khùng, và thường không kiểm soát được cái đầu mình. Tôi cứ thế gào thét vào mặt các cầu thủ và trọng tài, và đổi CLB không biết bao nhiêu lần. Chơi ở Balkan, rồi trở lại MBI, rồi lại tới Balkan và tiếp theo là BK Flagg. Tôi giống như cái máy gây rắc rối và chẳng ai muốn tôi tham gia tập luyện cả, và thỉnh thoảng, tôi liếc nhìn các bậc cha mẹ đang đứng ở ngoài xem con mình tập luyện.

    Cha tôi không bao giờ xem tôi tập, ông không muốn đứng giữa đám người Slavơ lẫn người Thụy Điển, và tôi thực sự không hiểu khi đó mình nghĩ gì. Tôi chẳng cần ai cả, và cũng quen với việc sống 1 mình rồi. Nhưng theo cách nào đó, điều này vẫn khiến tôi bị tổn thương. Bạn quen với nếp sống của mình, và tôi quen với việc giữ khoảng cách với mọi người. Cha là cha, ông là người tuyệt vời, điên hết thuốc chữa và thất thường. Tôi chẳng có kỳ vọng gì vào ông như những đứa trẻ khác kỳ vọng vào cha mẹ chúng. Mà có lẽ tôi cũng nuôi vài hy vọng nhỏ nhoi. Thử tưởng tượng nếu có ngày ông được xem những thứ tuyệt vời, như xem người Brazil chơi bóng chẳng hạn ? Cha cũng có những lúc rất ngẫu hứng, khi ông ấy cực kỳ hưng phấn. Và ông muốn tôi trở thành một luật sư.

    <Phù, mệt, còn tiếp.... "


    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  3. #3
    Ngày tham gia
    22 Nov 2008
    Số bài viết
    38

    Từ: Tôi là Zlatan

    Bản dịch của bạn quá hay bạn ah. Tôi đọc mấy bản dịch rồi nhưng công nhận bản dịch của bạn sâu sắc, và rất chuẩn truyền tải đc nội dung của tác giả. Hy bọng bạn tiếp tục phát huy dich tiếp cho a e đc thưởng thức nhé!!!


Qui định gửi bài

  • Bạn không thể lập chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi bài phản hồi
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết
  •