Kỳ 1 : Điều khó nói
Vào một ngày tháng 5 / 2012...
Giải ngoại hạng Anh đang bước vào những ngày cuối cùng.... Những trận đấu gay cấn..
Có điều, Manchester United, đã không thể tận dụng được những lợi thế, khoảng cách họ có được từ vài vòng trước..
Để rồi dần dần tuột chức vô địch khỏi tay.
....
Sir Alex Ferguson... tuổi cao, sức ép, và sự kì vọng của BLD đội bóng cũng như hàng triệu CĐV khắp thế giới, đang dần dần có tác động lên ông... Những cơn đau đầu triền miên hành hạ...Những cơn đột quỵ dường như thường trực, sẵn sàng tấn công ông lúc ông ít đề phòng nhất...
Sau buổi họp đội tổng kết mùa giải, SAF kéo Mike Phelan, người trợ thủ đắc lực, cánh tay phải bao năm của mình vào văn phòng. Rót ra hai ly scotch, một viên đá nhỏ... Alex ngồi trầm ngâm, không biết nên đặt vấn đề thế nào với Mike
- Alex, anh sao vậy? Mùa giải kết thúc rồi, về nhà, thư giãn, nghỉ ngơi một thời gian đi...
- Mike à, có lẽ, đã đến lúc, tôi nên dừng lại rồi..?
- Alex, anh nói gì vậy? BLĐ, cầu thủ, BHL cùng các CĐV vẫn luôn tin tưởng, và dành cho anh sự kính trọng mà?
- Vấn đề không phải ở đó, Mike à... mà tôi hiểu sức mình, tôi thấy rằng, đến lúc, tôi nên trao lại Quỷ Đỏ cho người tiếp theo rồi. Tôi đang đánh cược với sức khỏe của mình, Mike ạ.
- Haiz... thế anh đã có ai trong đầu, để thay thế mình chưa? Anh định bao giờ nói chuyện với nhà Frazier? Rồi còn các cầu thủ nữa? Paul Scholes, Giggs đang miệt mài thi đấu, cũng là vì anh đó, Alex ạ...
- Tôi biết chứ...haiz.. xem ra, tôi nên có buổi nói chuyện với các cầu thủ.
...
___________
1/6/2012
sau 2 tuần nghỉ ngơi, ông đã dành nhiều thời gian suy nghĩ, và đã đi đến quyết định cuối cùng. Ông cũng đã báo cho Mike về quyết định, cũng như nhờ Mike thu xếp một bữa ăn thân mật với các cầu thủ và những thành viên trọng yếu trong ban huấn luyện...
Ngồi trong bàn ăn, ông trầm ngâm quan sát các cầu thủ cùng những người cộng sự. Các cầu thủ ở đây, mới có, cũ có nhưng rất nhiều người trong số họ, đã gắn bó với ông từ rất lâu, đã cùng ông trải qua bao thăng trầm... cũng như những người cộng sự đang ngồi cạnh ông vậy. Và có lẽ tâm sự này của ông, trừ Mike Phelan, thì không ai cảm nhận được.
Bữa ăn hôm nay, ông đã nhờ nguyên tổ bếp một nhà hàng có tiếng ở Manchester, đến tư gia và nấu riêng cho ông cùng các cầu thủ cho buổi tiệc hôm nay. Có được điều này, là do mối thân tình của ông với chủ nhà hàng, cũng là một cổ động viên trung thành của Quỷ Đỏ....
Ra dấu cho người phục vụ rót đầy rượu vang vào các ly..... ông nâng ly:
- Buổi tiệc hôm nay, tôi có việc muốn nói, và tôi mong các bạn, hay lắng nghe tôi nói, và hiểu cho tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và quyết định ngày hôm nay, không phải dễ dàng gì cả. Với rất nhiều người, chúng ta đã có những trải nghiệm, những ngày tháng không thể nào quên. Và trong sự nghiệp của tôi, được đến với Manchester, được làm việc với những cầu thủ như các bạn, là vinh dự, và là niềm hạnh phúc của tôi.
Nói đến đây, ông như nghẹn lại, giọt nước mắt như trực trào ra... có lẽ, giây phút này, làm một người vốn cứng rắn như "máy sấy tóc" cũng khó có thể kiềm lòng.... các cầu thủ thì nhìn nhau, một số người, có vẻ ngờ ngợ đoán ra, trong khi đó, một số cầu thủ, vẫn còn không hiểu gì?
- Ông nói gì vậy? - Vidic hỏi to?
- Đúng rồi, hôm nay SAF lạ quá đấy, bt ông có thế này đâu...- Rooney hòa vào cùng Vidic..
Một lúc sau, các cầu thủ râm ran... SAF im lặng... ông đang tìm cách nói nốt điều mình muốn nói:
- Hôm nay, tôi quyết định, đã đến lúc, tôi nên dừng lại... và để một người khác, tiếp tục với con thuyền MU...
Nói đến đây, tất cả đã là một bầu không khí ồn ào, hỗn loạn... Các cầu thủ nhìn nhau, rồi nhìn SAF, dường như chẳng thể tin nổi vào những gì họ đang nghe... và tất cả đều cố thuyết phục SAF thay đổi ý định, dù chỉ là thêm một mùa nữa. Chứng kiến tình cảm của các cầu thủ, và ban huấn luyện, những giọt nước mắt như chợt trào ra trong SAF...
- Mọi người ơi, tôi cũng như mọi người, đã có những ngày tháng không thể nào quên ở MU dưới thời SAF...nhưng, có lẽ, SAF đã cống hiến, đã làm quá đủ cho Red Devils.. và gờ là lúc, SAF cần nghỉ ngơi. Và bao năm qua, chúng ta đã dựa vào SAF, giờ cũng là lúc, chúng ta tiếp tục làm SAF tự hào, dù ông còn ở đây nữa hay không? - Ryan Giggs, chàng chiến binh bên cánh trái, người đã ba lần bảy lượt quay trở lại để trợ giúp SAF cất tiếng nói. Dường như, với tuổi tác, sự nghiệp của mình, Giggs cùng với Scholes, được coi như những người anh cả, thủ lĩnh tinh thần của đội bóng quỷ đỏ. Nên lời của Giggs phần nào làm mọi người trật tự lại..
Bữa tiệc tiếp diễn, các cầu thủ dần dần chấp nhận thực tế, từ mùa giải tới họ sẽ phải làm việc với một HLV mới..những phút cuối cùng, họ cùng nhau ôn lại những kỉ niệm, những câu truyền về SAF, về đồng đội, mới hay cũ.. và về những câu truyện mà họ sẽ mãi không quên về vị HLV của mình...
Chủ đề tương tự: