Share game FM24 (PC)
Trang thứ 6 trong tổng số 8 trang Trang đầuTrang đầu ... 45678 Trang cuốiTrang cuối
Hiển thị kết quả từ 51 tói 60 trong tổng số 79

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    01 Jul 2007
    Số bài viết
    1,178
    David Seaman



    Họ và tên: David Andrew Seaman
    Sinh: 19-9-1963
    Rotherham
    England
    Chiều cao: 1.93m
    Vị trí: Goalkeeper – Thủ môn

    Đội trẻ
    1981-1982 Leeds United
    Đội 1
    Năm CLB Trận (Số bàn thắng)
    1982-1984 Peterborough United 91 (0)
    1984-1986 Birmingham City 75 (0)
    1986-1990 Queens Park Rangers 141 (0)
    1990-2003 Arsenal 405 (0)
    2003-2004 Manchester City 19 (0)

    Đội tuyển quốc gia
    1987-1992 Anh B 6(0)
    1988-2002 Anh 75 (0)


    David Andrew Seaman sinh ngày 19 tháng 9 năm 1963 tại Rotherham, miền nam Yorkshire. Anh là cựu thủ môn người Anh, đã chơi cho một số Clb, đáng kể nhất là Clb Arsenal và gần đây nhất là Clb Manchester City. Anh giải nghệ sau trận đấu vào ngày 13 tháng 1 năm 2004, sau khi liên tục gặp phải chấn thương ở vai. Anh đã được nhận giải thưởng MBE năm 1997 vì những đóng góp cho thể thao.

    Đỉnh cao trong sự nghiệp của anh là giai đoạn anh làm thủ môn cho Arsenal và đội tuyển Anh trong thập kỷ 90 và những năm đầu thập kỷ 2000. Trong suốt thời gian thi đấu tại Arsenal anh dành được nhiều danh hiệu bao gồm 3 chức vô địch giải ngoại hạng (1991, 1998, 2002), 4 chiếc cúp FA (1993, 1998, 2002, 2003), 1 cúp Liên đoàn (1993) và 1 cúp C2 Châu Âu (1994). Trong thời gian này, anh cũng tham gia tại đội tuyển quốc gia ở World Cup 98, World Cup 2002, Euro 96 và Euro 2000. Anh được ra sân trong 75 trận và chỉ xếp sau thủ môn Peter Shilton về số lần được thi đấu dưới màu áo đội tuyển Anh.

    Khởi nghiệp

    David Seaman khởi nghiệp với tư cách là một cầu thủ học việc tại Leeds United. Tuy nhiên, thật đáng thất vọng với anh, anh đã không nhận được một sự chú ý nào từ huấn luyện viên Eddie Gray, người mà anh rất ngưỡng mộ. Seaman đã chuyển tới Clb chơi ở giải hạng 4 Peterborough United với mức phí chuyển nhượng là 4,000 bảng vào tháng 8 năm 1982, nơi mà anh bắt đầu tạo dựng nên tên tuổi của mình.

    Chỉ hơn 2 năm sau, tháng 10 năm 1984, đội bóng ở giải hạng 2 Birmingham City đã chi trả 100,000 bảng để có được sự phục vụ của Seaman. Họ đã kết thúc mùa giải với kết quả được lên chơi ở giải hạng Nhất (nay là giải ngoại hạng), nhưng đã lại bị xuống hạng cuối mùa giải sau đó. Tuy nhiên, Seaman đã không cùng đội bóng quay trở lại giải hạng 2.

    Tháng 8 năm 1986, chỉ một tháng sau sinh nhật đứa con trai thứ 2 Thomas, David Seaman chuyển tới Q.P.R. với mức phí 225,000 bảng. Được chơi trong một đội bóng có tiếng tăm hơn, trên một mặt sân mềm mại hơn, lần đầu tiên anh được ra sân trong màu áo đội tuyển Anh, được dẫn dắt bởi Bobby Robson trong một trận đấu giao hữu gặp Arập Xêút tháng 11 năm 1988. Trong thời gian ở Q.P.R., Seaman được huấn luyện bởi huấn luyên viên thủ môn ông Bob Wilson – ông chính là huấn luyện viên thủ môn của Arsenal giai đoạn đội bóng dành được cú đúp năm 1971 – người mà đã làm việc cùng anh hơn 1 thập kỷ.


    Sự nghiệp tại Arsenal giai đoạn từ 1990-2003

    Năm 1990, rất lâu trước khi phương thức kỳ chuyển nhượng hiện nay được áp dụng vào các giải bóng đá ở Anh quốc, thời hạn cuối cùng của kỳ chuyển nhượng vẫn là một vài tuần trước khi kết thúc mùa giải. Arsenal, đội bóng đã dành chức vô địch năm 1989, muốn ký hợp đồng với Seaman, nhưng điều này sẽ khiến cho thủ môn của Arsenal là John Lukic đối mặt với tương lai sẽ bị cho Clb khác mượn. Lukic không muốn điều này xảy ra, và việc này đã bị huỷ bỏ, nhưng vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết khi thời hạn cuối cùng đã trôi qua. Ngay khi mùa giải kết thúc, Clb không được quyền mua cầu thủ nữa, huấn luyện viên của Arsenal George Graham đã quay lại thương lượng bản hợp đồng với Seaman, đồng ý với mức phí chuyển nhượng là 1.3 triệu bảng (đây là kỷ lục chuyển nhượng thủ môn tại Anh vào thời điểm đó). Lukic, người được rất nhiều cổ động viên Arsenal mến mộ đã phải chuyển sang Leeds.

    Trước khi được ra sân lần đầu tiên trong màu áo Arsenal, Seaman đã được huấn luyện viên đội tuyển Anh Bobby Robson lựa chọn là thủ môn dự bị cho Peter Shilton tại World Cup 1990, nhưng sau khi đến Ý anh đã phải rút tên khỏi đội tuyển do gặp chấn thương.

    Quãng thời gian Seaman ở Arsenal cũng là lúc mà Clb có nhiều thành công nhất trong lịch sử của mình. Mùa giải đầu tiên, Seaman chỉ để lọt lưới 18 bàn (chơi tất cả 38 trận của mùa giải) và Arsenal dành lại chức vô địch. Tuy nhiên, năm 1992, Seaman đã không được Graham Taylor gọi vào đội tuyển Anh dự Euro 92, vinh dự này được trao cho Chris Woods và Nigel Martyn.

    Năm 1993, Arsenal dành được cả 2 chiếc cúp FA và cúp Liên đoàn và được bổ sung thêm vào năm này sau đó là chiếc cúp C2 Châu Âu. Ngay trước khi anh có được thành công ở đấu trường châu lục, Terry Venables đã được chỉ định là huấn luyện viên trưởng đội tuyển Anh thay thế người tiền nhiệm Taylor sau khi ông này không thành công ở vòng loại World Cup. Venables đã đưa Seaman vào vị trí thủ môn chính thức và anh liên tục là thành viên của đội tuyển Anh cho đến năm 2002.

    Năm 1995, George Graham bị sa thải, khi Arsenal sắp trở thành đội bóng đầu tiên bảo vệ được chức vô địch C2, Seaman trở nên nổi tiếng là chuyên gia bắt phạt đền sau khi chặn được cú sút của Attilio Lombardo trong loạt đá phạt đền ở trận bán kết Arsenal gặp U.C. Sampdoria. Tuy nhiên , ở trận chung kết Arsenal đã để thua Real Zaragoza trong thời gian đá hiệp phụ, với một bàn thắng ngoạn mục của Nayim từ khoảng cách hơn 41 mét vượt ra ngoài tầm với của Seaman.

    Seaman sớm để lại sau lưng lỗi lầm từ pha ghi bàn của Nayim, bằng những đóng góp to lớn của mình vào đội tuyển Anh tại Euro 96 của Venables. Seaman chặn được hai pha sút phạt penalty trong giải đấu. Pha sút đầu tiên là của cầu thủ Scotland Gary McAllister trong trận đấu vòng bảng, khi Anh đang dẫn trước 1-0 (chẳng bao lâu sau, Paul Gascoigne ghi bàn nâng tỷ số lên 2-0). Pha cứu nguy thứ hai là trong trận Anh gặp Tây Ban Nha ở tứ kết, Seaman bắt được cú sút của Miguel Angel Nadal khiến đội Tây Ban Nha bị loại. Nhưng cuối cùng, đội Anh đã bị loại ở bán kết. Seaman đã trở nên nổi tiếng, anh cùng với cầu thủ đạt danh hiệu chiếc giầy vàng Alan Shearer và tiền vệ cánh Steve McManaman được nằm trong đội hình tiêu biểu do UEFA bình chọn. Philips, nhà tài trợ cho Euro 96 đã bầu chọn anh là cầu thủ hay nhất giải.

    Tháng 8 năm 1996, Arsène Wenger trở thành huấn luyện viên trưởng mới của Arsenal. Ông đánh giá rất cao Seaman, năm 1998, Seaman đã giúp đội bóng có được cú đúp, vô địch giải ngoại hạng và đoạt cúp FA. Phong độ của anh đã giúp cho anh có được một xuất trong đội tuyển Anh của Glenn Hoddle dự World Cup 98 ở Pháp. Đội Anh đã thua trên chấm phạt đền trước đội Áchentina.

    Trong mùa giải 1998-1999, Seaman đã chơi tất cả 38 trận và chỉ để lọt lưới 17 bàn ở giải ngoại hạng, một kỷ lục của Clb cho tới thời điểm này, mặc dù Arsenal đã để tuột chức vô địch giải ngoại hạng và cúp FA vào tay Manchester United. Mùa giải sau đó, Seaman đã thành công khi tiến tới trận chung kết cúp UEFA năm 2000, trận đấu Arsenal đã hoà 0-0 với Galatasaray, nhưng lại để thua ở loạt sút luân lưu. Anh được gọi vào đội tuyển dưới thời Kevin Keegan tham dự Euro 2000, nhưng đã gặp chấn thương khi tập các bài tập khởi động trước trận đấu thứ 3 gặp Rumani. Nigel Martyn được thay thế nhưng đã thi đấu không thành công, và pha phạm lỗi vụng về của Phil Neville cuối trận đấu đó đã biếu cho đội Rumani một quả penalty, Martyn không thể chặn được cú sút đó. Kết quả là đội Anh đã bị thua và bị loại ngay ở vòng đầu tiên.

    Năm 2002, Seaman dành được chức vô địch giải ngoại hạng và chiếc cúp FA một lần nữa, hoàn tất cú đúp thứ hai trong sự nghiệp, mặc dù hai thủ môn khác của Arsenal là Stuart Taylor và Richard Wright cũng dành được những danh hiệu nhưng chủ yếu chỉ được vào sân khi Seaman không thể thi đấu do chấn thương. Seaman là thành viên trong đội bóng tham dự World Cup 2002 của huấn luyện viên Sven-Göran Eriksson, và đã thi đấu trong tất cả các trận tới khi đội Anh lọt vào tứ kết. Chuyển sang chơi lối đá tấn công ở hiệp hai, đội tuyển Anh đã loại đội bóng tinh quái Áchentina 1-0 ở vòng bảng sau khi đội trưởng David Beckham ghi bàn thắng từ chấm phạt đền. Tuy nhiên, trong trận tứ kết gặp đối thủ Brazil, Seaman đã bắt trượt pha sút phạt vòng cung của Ronaldinho khiến đội Anh bị thua 2-1; anh đã tự trách mình vì sai lầm này.

    Kết quả dẫn đến những tranh luận xem Seaman có nên là sự lựa chọn số một ở đội tuyển Anh nữa hay không. Anh tiếp tục được ra sân trong màu áo đội tuyển Anh cho tới tận vòng đấu loại Euro 2004 vào tháng 10 năm 2002 gặp Macedonia. Trong trận này, anh đã để bị ghi bàn từ pha đá phạt góc của Artim Sakiri trong trận hoà 2-2, và đã khiến giới báo chí chỉ trích rất nhiều. Đấy là lần cuối cùng Seaman xuất hiện trong màu áo đội tuyển quốc gia, khi Eriksson gạt anh ra và thay vào đó là David James.

    Cho dù sự nghiệp thi đấu quốc tế đã kết thúc khá bình lặng và có những chê trách về khả năng di chuyển không còn linh hoạt vào độ tuổi đó của mình, nhưng mùa giải 2002-2003 – mùa giải cuối cùng của Seaman tại Arsenal – đã kết thúc một cách đáng nhớ. Ở cúp FA, Anh đã có pha cứu bóng ngoạn mục sau cú sút của cầu thủ Sheffield United Paul Peschisolido trong trận bán kết khiến cho cựu thủ môn của Manchester United Peter Schmeichel, bình luận viên của BBC trong ngày đã phải thốt lên "đó là pha bắt bóng xuất sắc nhất mà tôi từng chứng kiến". Arsenal đã bảo vệ được tỷ số 1-0 khi thời gian còn lại của trận đấu chỉ còn khoảng 10 phút, cú đánh đầu của Peschisolido từ khoảng cách hơn 5 mét về phía khung thành khi mà Seaman lại đang đứng gần cột dọc. Tuy nhiên, anh đã bay người ngang khung thành, bằng một nỗ lực giang cánh tay phải về phía sau chặn bóng lại và đẩy bóng khỏi khung thành khi mà cầu thủ của đối phương sẵn sàng lao vào khi bóng bị bật ra. Seaman tiếp tục là đội trưởng của đội trong trận chung kết khi Patrick Vieira bị vắng mặt do chấn thương và giữ sạch lưới khi Arsenal đánh bại Southampton 1-0 trên sân vận động Thiên niên kỷ. Công lao cuối cùng của anh đã giúp Arsenal nâng cao chiếc cúp FA, và đó là danh hiệu cao quý thứ tám anh dành được với đội bóng. Seaman là thủ môn được ra sân nhiều trận nhất dưới màu áo Arsenal, và là người thứ hai sau Ray Parlour về số lần được ra sân ở giải ngoại hạng, với 325 trận.

    Chuyển sang Manchester City

    Seaman chuyển sang đội bóng của Kevin Keegan Manchester City theo hình thức chuyển nhượng tự do vào tháng 6 năm 2003, nhưng sự nghiệp của anh tại đây không kéo dài lâu. Trong thời gian phải nghỉ thi đấu do chấn thương, Seaman ngay lập tức tuyên bố giải nghệ vào tháng 1 năm 2004 ở tuổi 40. Điều này đã giúp Keegan chọn được người thay thế ở vị trí thủ môn – David James – người đã thay thế anh trong vị trí số một ở đội tuyển Anh hơn một năm trước. Seaman là một trong số ít cầu thủ giải nghệ đã từng chơi hơn 1000 trận đấu trong suốt sự nghiệp thi đấu ở cả cấp Clb lẫn đội tuyển.

    Tháng 11 năm 2005, Paul Merson và Walsall đã gặp Seaman, và sau đó là cựu thủ môn người xứ Wales Neville Southall để đưa anh về Merthyr Tydfil chơi một trận đấu ở cúp FA khi mà hai thủ môn quan trọng của họ là Joe Murphy and Andy Oakes không thể thi đấu. Tuy nhiên, Seaman đã không đồng ý với lời đề nghị này, vì điều đó sẽ khiến cho anh vi phạm điều khoản trong hợp đồng bảo hiểm – cơ quan chi trả cho những ảnh hưởng xấu do chấn thương vai của anh - khi giải nghệ.

    Khi kết thúc sự nghiệp bóng đá

    Sự xuất hiện trên truyền hình của Seaman đã khiến cho nhiều chương trình phỏng vấn những nhân vật nổi tiếng đã mời anh để nói về toàn bộ sự nghiệp chơi thể thao của cựu thủ môn này và anh đôi khi cũng xuất hiện trên kênh truyền hình của nước Anh. Khi vẫn là cầu thủ, Seaman đã đóng một vai trong bộ phim dựa trên những sự kiện thành công của anh tại Euro 96 của đài BBC, trong vai Rachel Weisz, bộ phim có tựa đề “My Summer with Des”.

    Trong một thời gian ngắn, anh đã thay thế Gary Lineker với vai trò người phụ trách trong một chương trình thi đố trên truyền hình có tên “They Think It's All Over” trước khi những nhà sản xuất quyết định thay thế anh bằng cựu cầu thủ của Arsenal, đồng đội của anh Ian Wright.

    Tháng 12 năm 2004, sau khi giã từ sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp, anh trở thành một trong những nhân vật danh tiếng tham gia vào giải khiêu vũ trên băng, ở đó những nhân vật nổi tiếng sẽ ghép đôi với những bạn nhảy chuyên nghiệp. Anh tham gia cuộc biểu diễn vào thời điểm cuối cùng, thay thế cho Paul Gascoigne. Cuộc thi được phát vào ngày 26 tháng 12 trên đài BBC 1, với tám ngày chuẩn bị cho show diễn, Seaman và bạn cùng nhảy của mình Zoia Birmingham đã dành chiến thắng, trong khi các đôi nhảy khác đã tập luyện với nhau một tháng cho buổi trình diễn.

    Cuối năm 2005, anh cũng xuất hiện trên một chương trình trực tiếp vì từ thiện, và sau đó quay trở lại với sân băng với một loạt các cuộc thi khiêu vũ trên băng khác, được phát trên ITV. Các chương trình này bắt đầu vào ngày 14 tháng 1 năm 2006, và Seaman đã đứng ở vị trí thứ tư. Anh cũng xuất hiện trên chương trình “All Star Family Fortunes”.

    Seaman cũng dẫn một chương trình về một giải đấu golf từ thiện được tổ chức hàng năm có tên là "Safe Hands" và đã phát hành 2 đĩa DVD chủ đề về bóng đá với tiêu đề là “David Seaman's Goalkeeping Nightmares” vào năm 2003 và “Jeepers Keepers” năm 2004. Những đĩa DVD này là những clip về những vụ va chạm khó xử trong bóng đá.

    Bảng thống kê
    Tại đội tuyển Anh
    Thi đấu trọn vẹn 75 trận
    Trận đầu tiên được ra sân là trận gặp đội Arập Xêút ngày 16 tháng 11 năm 1988 tại Riyadh – trận đấu có tỷ số 1-1
    Lần cuối cùng xuất hiện dưới màu áo đội tuyển là trong trận gặp Macedonia ngày 16 tháng 10 năm 2002 tại Southampton – trận đấu có tỷ số 2-2
    6 lần ra sân ở đội Anh B
    10 lần ra sân ở đội U21 Anh

    Danh hiệu
    Tại World Cup
    Tham dự năm 1998 và 2002
    Không tham dự năm 1990 (Rút lui do chấn thương)

    Tại Euro
    Tham dự năm 1996 và 2000

    Giải đấu giao hữu tổ chức tại Pháp
    Vô địch năm 1997

    Vô địch giải hạng Nhất/giải ngoại hạng: 3
    1991, 1998, 2002
    Vô địch cúp FA: 4
    1993, 1998, 2002, 2003
    Vô địch cúp Liên đoàn: 1993
    Vô địch cúp C2: 1994


    Because The Main One

  2. #2
    Ngày tham gia
    01 Jul 2007
    Số bài viết
    1,178
    Robert Pirès



    Họ và tên: Robert Emmanuel Pirès
    Sinh: 1973-10-29
    Reims
    France
    Chiều cao: 1.85 m
    Vị trí: Attacking midfielder, Winger – Tiền vệ tấn công, tiền vệ cánh

    Sự nghiệp tại Clb
    Clb hiện tại: Villarreal
    Số áo: 7

    Đội trẻ:
    1989–1992 Reims
    1992–1993 FC Metz

    Đội 1
    Năm CLB Trận (Số bàn thắng)
    1992–1998 FC Metz 162 (43)
    1998–2000 Marseille 66 (8)
    2000–2006 Arsenal 189 (62)
    2006– Villarreal 11 (3)

    Tại đội tuyển quốc gia
    1996–2004 Pháp 79 (14)


    Robert Emmanuel Pirès sinh ngày 29 tháng 10 năm 1973 tại Reims, Pháp. Anh là cầu thủ bóng đá quốc tế người Pháp gốc Bồ Đào Nha và Astures. Anh hiện đang chơi bóng cho Clb Villarreal ở vị trí tiền vệ cánh. Anh thường chơi ở vị trí tiền vệ cánh trái nhưng có thể sang chơi bên cánh phải hay với vai trò hộ công.

    Sự nghiệp cầu thủ tại giải Pháp

    Pirès tốt nghiệp học viện đào tạo cầu thủ trẻ của Clb Metz, lần đầu tiên được lên chơi ở đội 1 là trong trận gặp Lyon năm 1993. Trong 6 mùa giải ở đây anh đã thi đấu 162 trận ghi được 43 bàn thắng, và dành được chức vô địch giải Pháp, sau đó đã chuyển tới Olympique de Marseille với giá 5 triệu bảng vào năm 1998. Pirès đã có hai mùa giải tại Marseille. Ở mùa giải đầu tiên, đội bóng của anh đã kết thúc với vị trí á quân, kém đội đoạt chức vô địch đúng 1 điểm, và mùa giải thứ hai anh không thường xuyên được thi đấu cả trận, điều này đã khiến anh tẩy chay Clb vào cuối mùa giải.

    Sự nghiệp cầu thủ tại Anh

    Năm 2000, anh đã ký hợp đồng với đội bóng Arsenal với mức phí chuyển nhượng 6 triệu bảng sau khi kiên quyết từ chối lời mời từ Real Madrid và Juventus.Anh sẽ thay thế cho Marc Overmars, cầu thủ này đã chuyển đến FC Barcelona với mức phí kỷ lục cho một cầu thủ Hà Lan, 25 triệu bảng. Ban đầu, Pirès thi đấu không tích cực, một vài người đã chỉ trích anh sau khi anh phát biểu rằng các trận bóng đá ở Anh quá thiên về sức mạnh. Tuy nhiên, anh dần dần lấy lại được phong độ như đã từng thể hiện ở Clb Metz, tự mình ghi một bàn thắng rất tuyệt vời trong trận gặp Lazio tại cúp C1 mùa giải 2000-2001. Dành chiến thắng trước Tottenham Hotspur trong trận bán kết cúp FA, nhưng đã thua Liverpool 2-1 ở trận chung kết.

    Tới mùa giải 2001-2002, Pirès hoàn toàn bị lôi cuốn vào các trận bóng đá Anh và anh đã có một trong những mùa giải hay nhất của mình. Pirès đã ghi được những bàn thắng ngoạn mục trong trận gặp Middlesbrough và Aston Villa. Trong trận gặp Aston Villa, Pirès đã đuổi theo đường chuyền dài của Freddie Ljungberg sau đó tâng bóng vượt qua George Boateng, và cuối cùng vượt qua cả thủ môn Peter Schmeichel. Bàn thắng trong trận gặp Aston Villa đó đã làm cho Andy Gray (bình luận viên của trận này) vô cùng thán phục. Anh dẫn đầu danh sách các cầu thủ hộ công xuất sắc nhất giải ngoại hạng, được bầu hai danh hiệu cầu thủ của năm và cầu thủ hay nhất mùa giải của Arsenal, mùa giải này Arsenal đã dành dược chức vô địch. Anh đã dành được những danh hiệu này cho dù anh đã không thi đấu trong 2 tháng cuối cùng của mùa giải do gặp phải chấn thương dây chằng ở trận đấu gặp Clb Newcastle United.

    Sau một thời gian dài phải nghỉ thi đấu vì chấn thương, tháng 11 năm 2002, Pirès quay trở lại chơi bóng khi được thay vào sân trong trận gặp Auxerre ở cúp C1. Ban đầu gặp rất nhiều khó khăn, nhưng anh đã tìm lại được phong độ của mình, ở mùa giải đó anh được ra sân 26 trận tại giải ngoại hạng, ghi được 14 bàn thắng. Pirès kết thúc mùa giải này bằng bàn thắng trong trận chung kết cúp FA gặp đội Southampton, bàn thắng đã giúp Arsenal dành được chức vô địch.

    Anh tiếp tục là cầu thủ quan trọng trong đội hình của Arsenal dành chức vô địch giải ngoại hạng mùa bóng 2003-2004, duy trì được thành tích bất bại và trở thành Clb ở giải ngoại hạng Anh đầu tiên làm được điều này trong vòng 115 năm qua. Pirès và người đồng đội của anh, Thierry Henry là những người có công lớn trong mùa giải đó, họ ghi tổng cộng 57 bàn thắng trong tất cả các giải đấu. Pirès có bước khởi đầu mùa giải chậm chạp, nhưng một bàn thắng phi thường trong trận đối đầu với Liverpool ngay tại sân Anfield trong mùa giải đó đã gây ngạc nhiên cho mọi người. Người hâm mộ được thấy những kỹ năng chơi bóng cũng như dứt điểm tuyệt vời của anh, đặc biệt là những bàn thắng của anh trong trận gặp Liverpool, Bolton và Leeds. Anh đã làm cho nhiều người ngạc nhiên trong trận lượt đi cúp C1 Châu Âu gặp Chelsea, anh đã chiến thắng John Terry trong pha không chiến và đánh đầu giúp san bằng tỷ số cho Arsenal, sau khi Eidur Gudjohnson đưa Chelsea vượt lên dẫn trước. Không may cho Arsenal và bản thân Pirès, họ đã bị loại sau khi để thua 1-2 trong trận lượt về, do bàn thắng ở phút thứ 87 của Wayne Bridge. Pirès cũng thể hiện khả năng tạo nên đột biến của mình bằng một bàn thắng cực kỳ kỹ thuật trong trận làm khách trước Tottenham Hotspur tại White Hart Lane, bàn thắng do chính anh tạo nên khi kết thúc pha đi bóng bằng một cú dứt điểm siêu phàm, ghi bàn thứ hai của trận đấu cho Arsenal. Tottenham đã không từ bỏ, họ cố gắng thi đấu và đã có bàn thắng gỡ hoà 2-2. Cho dù vậy, Arsenal vẫn dành chức vô địch sau trận đấu đó. Pirès kết thúc mùa giải với thành tích ấn tượng, 14 bàn thắng và 7 lần kiến tạo ở giải ngoại hạng Anh. Ở mùa giải này, anh là cầu thủ ghi bàn nhiều thứ hai của Arsenal sau Thierry Henry và anh cùng với Dennis Bergkamp là những người có nhiều đường chuyền cho đồng đội ghi bàn nhất.

    Một số người đã chỉ trích thái độ thi đấu không tích cực của anh trong mùa giải 2004-2005. Tuy nhiên, Pirès vẫn nằm trong số những cầu thủ ghi bàn hàng đầu, anh xếp ở vị trí thứ 3 với 14 bàn thắng ở giải ngoại hạng, đứng sau người đồng đội Thierry Henry và một cầu thủ của Crystal Palace là Andrew Johnson (cầu thủ đã có 11 bàn thắng từ chấm phạt đền trong số 21 bàn thắng ở giải ngoại hạng của mình). Pirès cũng có được chức vô địch cúp FA lần thứ hai sau khi đội bóng Arsenal đánh bại Manchester United trên chấm phạt đền. Edu đã vào sân thay anh trong hiệp phụ thứ hai ở trận đấu đó.

    Trong mùa giải 2005-2006, Pirès đã đàm phán với Arsenal về một bản hợp đồng mới, anh mong muốn bản hợp đồng này sẽ có thời hạn 2 năm. Do chính sách của Clb về những cầu thủ trên 30 tuổi, Pirès chỉ được đề nghị gia hạn bản hợp đồng của anh thêm 12 tháng và sẽ hết hạn vào tháng 6 năm 2006. Pirès khởi đầu mùa giải một cách tồi tệ, và thường phải nhường vị trí ở cả hai bên cánh cho Freddie Ljungberg, Jose Antonio Reyes và Alexander Hleb. Tuy nhiên, tình trạng này đã dần được cải thiện (đáng kể nhất là từ tháng 1 năm 2006). Mặc dù đã 33 tuổi, nhưng Pirès vẫn ghi được số bàn thắng ở các giải đấu mà Arsenal tham gia nhiều hơn những cầu thủ trẻ hơn anh như Ljungberg, Reyes và Hleb. Trận cuối cùng của Pirès trong màu áo Arsenal là trận chung kết cúp C1 gặp Barcelona, trong trận này anh là cầu thủ bị thay thế sau khi thủ môn Jens Lehmann nhận thẻ đỏ rời sân. Anh cảm thấy không hài lòng khi phải rời sân trong trận đấu cuối cùng của mình ở Arsenal. Pirès kết thúc mùa giải với vị trí là cầu thủ ghi bàn thứ hai của đội bóng sau Robin Van Persie. Hai khoảnh khắc đáng nhớ nhất ở mùa giải cuối cùng của Pirès tại Arsenal là khi anh vượt qua Patrick Vieira, cầu thủ của Juventus (dẫn tới bàn thắng mở tỷ số cho Arsenal), và pha chuyền dài của anh cho Henry, sau đó cầu thủ này đã chuyền bóng cho Cesc Fàbregas ghi bàn.

    Tháng 5 năm 2006, anh đồng ý lời đề nghị của Clb Villarreal sau một tháng suy nghĩ, cũng chính Clb này đã bị Arsenal vượt qua tại vòng bán kết cúp C1. Trận cuối cùng của anh ở Arsenal là trận chung kết cúp C1, thua Barcelona với tỷ số 2-1 tại Paris. Pirès đã bị thay ra sân (người vào sân là thủ môn Manuel Almunia) ở phút thứ 20 hiệp đấu đầu tiên, sau khi Jens Lehmann bị đuổi khỏi sân do phạm lỗi với Samuel Eto'o ở bên ngoài vòng cấm.

    Một trong những lý do chính mà Pirès viện dẫn để trả lời cho quyết định rời Arsenal là bởi vì anh cảm thấy anh sẽ không còn là sự lựa chọn số một trong đội hình của Arsene Wenger. Pirès cho biết: "Nhưng tôi phải nói rằng tôi đã có một vài điều cảm thấy thất vọng ở mùa giải này. Ví dụ như, tôi thường phải ngồi trên ghế dự bị." Hơn nữa, Pirès nói rằng quyết định của Wenger rút anh ra khỏi sân trong trận chung kết cúp C1 cho thấy những sai lầm của vị huấn luyện viên người Pháp này nhiều như thế nào. Pirès còn nói thêm rằng anh cảm thấy bị tổn thương, làm sao mà Arséne Wenger đã không còn tin tưởng anh nữa, đó là lý do chính mà anh tin tưởng rằng đã đến lúc anh phải ra đi.

    Cổ động viên của Arsenal và các cầu thủ đều cảm thấy buồn vì sự ra đi của Pirès. Đồng đội cũ của anh, Cesc Fàbregas đã nói với tạp chí Sky vào tháng 8 năm 2006 rằng: "Thật đáng buồn khi chúng ta để mất Robert Pirès vào tay Villarreal."

    Trong chương trình bình luận trận đấu trong ngày, trước trận Arsenal gặp Wigan Athletic vào ngày 11 tháng 2 năm 2007, Pires đã bày tỏ nỗi buồn vô cùng của mình sau khi bị thay ra sân quá sớm trong trận gặp Barcelona. Pires cho biết: "Tôi đã vô cùng thất vọng. Khi tôi nhìn thấy số áo của mình phải rời sân trên tấm bảng của vị trọng tài thứ tư, tôi đã không thể tin được điều đó. Đó là trận đấu cuối cùng của tôi sau 6 năm gắn bó với Clb, một trận chung kết cúp C1 trước tất cả gia đình, bạn bè tôi ở Paris, nơi tôi đã đăng quang chức vô địch thế giới và khoảnh khắc này chỉ kéo dài có 12 phút. Điều đó thật khó có thể chịu đựng được."

    Sự nghiệp quốc tế

    Pirès là thành viên đội tuyển Pháp dành chức vô địch World Cup 98 và Euro 2000 (Pirès đã chuyền bóng cho David Trézéguet ghi bàn thắng vàng trong trận chung kết), nhưng anh đã không được tham gia World Cup 2002 do chấn thương anh gặp phải trong thời gian chơi bóng ở Arsenal. Anh cũng được ra sân ở kỳ Olympic 1996 và Euro 2004. Tuy nhiên, mối bất hoà của anh với huấn luyện viên đội tuyển Pháp Raymond Domenech cuối năm 2004 đã khiến sự nghiệp thi đấu quốc tế của anh phải tạm dừng. Anh đã 79 lần được ra sân trong màu áo đội tuyển quốc gia, ghi 14 bàn thắng.


    Danh hiệu

    Tại Clb Metz
    Vô địch cúp Liên đoàn Pháp mùa giải 1996-1997
    Vô địch giải hạng Nhất Pháp mùa giải 1997-1998

    Tại Clb Olympique de Marseille
    Á quân giải hạng Nhất Pháp mùa giải 1998-1999
    Á quân cúp UEFA

    Tại Clb Arsenal
    Vô địch giải ngoại hạng Anh mùa giải 2001-2002, 2003-2004
    Vô địch cúp FA mùa giải 2001-2002, 2002-2003, 2004-2005
    Vô địch Siêu cúp Anh mùa giải 2001-2002, 2003-2004
    Á quân cúp C1 Châu Âu
    Á quân cúp UEFA

    Tại đội tuyển quốc gia
    Vô địch thế giới năm 1998
    Vô địch Châu Âu năm 2000
    Confederation cúp năm 2001, 2003

    Danh hiệu cá nhân
    Huy chương Bắc đẩu bội tinh, danh hiệu cao quý nhất của Pháp năm 1998
    Cầu thủ của năm do hiệp hội nhà báo bóng đá Anh bình chọn mùa giải 2001-2002 (với Arsenal)
    Cầu thủ hỗ trợ tấn công tốt nhất của giải ngoại hạng mùa giải 2001-2002 (với Arsenal)
    Giải thưởng chiếc giày vàng Confederation cúp, cầu thủ chơi hay nhất giải năm 2001
    Tiền vệ ghi nhiều bàn thắng nhất giải ngoại hạng (14) mùa giải 2004-2005 (với Arsenal)


    Because The Main One

  3. #3
    Ngày tham gia
    11 Jul 2007
    Số bài viết
    53
    Henry lại copy nữa rồi cái này từ AFCVN


  4. #4
    Ngày tham gia
    24 Sep 2008
    Đến từ
    Quang Ninh
    Số bài viết
    5
    Ryan Giggs là cầu thủ giàu thành tích nhất CLB với 18 danh hiệu quan trọng, thế nhưng, nếu không nhờ có bàn tay dẫn dắt của Sir Alex Ferguson, có lẽ anh cũng không thể mang vinh quang về cho Old Trafford như ngày hôm nay.

    Cầu thủ sinh ra tại Cardiff này đã được theo học trường năng khiếu của Manchester City thuở thiếu thời, nhưng Sir Alex đã có một chuyến viếng thăm cá nhân tới nhà anh vào đúng sinh nhật lần thứ 14 của anh và Ryan đã quyết định bỏ qua cơ hội được ký hợp đồng với CLB thời niên thiếu của mình.

    Anh đã chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp tại United vào tháng 11 năm 1990. Trận đấu trình làng của anh là cuộc chạm trán với Everton tại Old Trafford ở giải hạng nhất cũ vào ngày 2/3/1991 từ vị trí dự bị thay cho Denis Irwin.

    Mùa giải sau đó, trong lần được xuất trận đầu tiên của mình, anh đã tạo được một ấn tượng đáng nhớ khi ghi bàn thắng đầu tiên của mình cho United trong chiến thắng 1-0 trước Manchester City cho dù đó chỉ là một bàn thắng may mắn.
    Sau khi kết thúc một khóa học đào tạo quản lí thể thao tại trường đại học Brunel, Adams trở thành người quản lí chính thức của Wycombe Wanderers năm 2003. Tháng 11 năm 2004 anh từ chức.

    Ngày 7/7/2005 Adams nhận lời làm huấn luyện viên đào tạo học viên cho Feyenoord của Hà Lan. Anh đảm nhận một đội trẻ của Feyenoord. Sau đó anh có một thời gian ngắn ngủi làm huấn luyện viên trưởng cho Utrecht vào khoảng 15/1 đến 2/2 năm 2006.

    Ngày 28/6/2006 Admas tới Portsmouth với cương vị là trợ lí HLV của đội bóng, vị trí kế nhiệm Kevin Bond.

    Những công việc từ thiện

    CUONG XU

  5. #5
    Ngày tham gia
    01 Jul 2007
    Số bài viết
    1,178
    Trích dẫn Trích dẫn bài viết của cuongxu Bài viết
    Ryan Giggs là cầu thủ giàu thành tích nhất CLB với 18 danh hiệu quan trọng, thế nhưng, nếu không nhờ có bàn tay dẫn dắt của Sir Alex Ferguson, có lẽ anh cũng không thể mang vinh quang về cho Old Trafford như ngày hôm nay.

    Cầu thủ sinh ra tại Cardiff này đã được theo học trường năng khiếu của Manchester City thuở thiếu thời, nhưng Sir Alex đã có một chuyến viếng thăm cá nhân tới nhà anh vào đúng sinh nhật lần thứ 14 của anh và Ryan đã quyết định bỏ qua cơ hội được ký hợp đồng với CLB thời niên thiếu của mình.

    Anh đã chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp tại United vào tháng 11 năm 1990. Trận đấu trình làng của anh là cuộc chạm trán với Everton tại Old Trafford ở giải hạng nhất cũ vào ngày 2/3/1991 từ vị trí dự bị thay cho Denis Irwin.

    Mùa giải sau đó, trong lần được xuất trận đầu tiên của mình, anh đã tạo được một ấn tượng đáng nhớ khi ghi bàn thắng đầu tiên của mình cho United trong chiến thắng 1-0 trước Manchester City cho dù đó chỉ là một bàn thắng may mắn.
    Sau khi kết thúc một khóa học đào tạo quản lí thể thao tại trường đại học Brunel, Adams trở thành người quản lí chính thức của Wycombe Wanderers năm 2003. Tháng 11 năm 2004 anh từ chức.

    Ngày 7/7/2005 Adams nhận lời làm huấn luyện viên đào tạo học viên cho Feyenoord của Hà Lan. Anh đảm nhận một đội trẻ của Feyenoord. Sau đó anh có một thời gian ngắn ngủi làm huấn luyện viên trưởng cho Utrecht vào khoảng 15/1 đến 2/2 năm 2006.

    Ngày 28/6/2006 Admas tới Portsmouth với cương vị là trợ lí HLV của đội bóng, vị trí kế nhiệm Kevin Bond.

    Những công việc từ thiện
    Đây là topic về Arsenal mà bạn .
    .......


    Because The Main One

  6. #6
    Ngày tham gia
    02 Sep 2008
    Đến từ
    hà nội
    Số bài viết
    13
    có ai biết tiểu sử của nelson vivas-cầu thủ người argentina chơi cho arsenal không

    arsenal vô địch.tiến lên anh em gunner

  7. #7
    Ngày tham gia
    31 Dec 2007
    Số bài viết
    420

    Icon1 Những huyền thoại của Liverpool FC (Post nhảm = chết)

    Nói chung là sẽ bắt đầu luôn, không giới thiệu nhiều. Nhìn tên topic đó Cái tên nói lên tất cả.


    ===============================

    Nigel Clough.



    Tên đầy đủ: Nigel Clough
    Thời gian thi đấu tại Liverpool: 1993 - 1995
    Vị trí: tiền đạo/tiền vệ
    Ngày sinh: 19/3/1966
    Nơi sinh: Sunderland
    Chuyển đến từ: Nottingham Forest (tháng 7/1993)
    Số trận thi đấu: 44
    Số bàn thắng ghi được: 9
    Danh hiệu: 0

    Người ta đặt rất nhiều kì vọng vào sự tỏa sáng của Nigel Clough khi anh chuyển đến Liverpool từ Nottingham Forest mùa hè năm 1993. Bản hợp đồng trị giá 2.275 triệu bảng được huấn luyện viên Quỉ Đỏ lúc đó Graeme Souness mong đợi sẽ là người kế thừa Kenny Dalglish. Con trai của của huấn luyện viên huyền thoại Brian, có 1 khởi đầu trong mơ khi anh ghi cú đúp vào lưới Sheffield Wednesday trên sân nhà Anfield. Những bàn thắng tiếp tục đến sau đó càng làm tăng thêm niềm tin của Souness sẽ biến anh trở thành 1 huyền thoại The Kop. Nhưng thật không may, chuỗi ngày hạnh phúc của Clough đã nhanh chóng kết thúc. Phong độ đi xuống cùng với sự nổi lên của tiền đạo trẻ xuất chúng Robbie Fowler đã buộc Clough phải chấp nhận giữ vai trò tiền vệ lạ lẫm. Tháng 4/1994, Clough ghi cú hattrick nổi tiếng vào lưới Manchester United tại Anfield. Đó cũng là dấu ấn cuối cùng của cựu tuyển thủ Anh trong màu áo đỏ. Sau khi Souness bị sa thải, Clough không còn được trọng dụng. Tháng 1/1996 anh rời Liverpool để gia nhập Manchester City với mức phí chuyển nhương 1.5 triệu bảng.

    Bạn có biết? Số lần góp mặt trong đội tuyển Anh của Clough còn nhiều hơn người cha nổi tiếng của mình.

    Hiện tại: huấn luyện đội bóng nghiệp dư Burton Albion.

    Peter Hooton nói về Nigel Clough: "Nigel Clough đến Liverpool với khá nhiều áp lực. Có lẽ bởi vì cha của anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy là 1 tiền vệ thông minh, 1 mẫu cầu thủ mà Liverpool lúc đó rất cần, cầu thủ có thể chia cắt hàng phòng ngự đối phương."


  8. #8
    Ngày tham gia
    31 Dec 2007
    Số bài viết
    420
    Geoff Strong


    Tên đầy đủ : Geoff Strong
    Thời gian thi đấu tại Liverpool :1964 đến 1970
    Vị trí : linh hoạt có thể chơi ở nhiều vị trí
    Ngày sinh : 19/09/1937
    Nơi sinh : Northumberland
    Chuyển đến từ : Arsenal (tháng 11 năm 1964 )
    Số trận thi đấu :200
    Bàn thắng : 32
    Danh hiệu : FA Cup (1965) , vô địch giải hạng nhất (1965/66) , Charity Shield (1966)

    Sự linh hoạt của Geoff Strong là một tài sản vô giá cho việc tìm kiếm những danh hiệu cho Liverpool trong những năm 60. Chuyển đến từ Arsenal với giá là 40.000 bảng vào tháng 11 năm 1964, đội bóng mà ở đó ông chơi như một tiền đạo lùi, ghi được những bàn thắng ấn tượng , ghi được 69 bàn trong tổng số 125 lần ra sân. Còn ở Liverpool, ông có thể chơi ở nhiều vị trí khác nhau. Trong 6 năm chơi ở Anfield, ông đã chơi ở tất cả các vị trí trừ thủ môn và xuất sắc hơn tất cả mọi người. Cuối mùa giải ông đã thay thế vị trí của Gordon Milne bị chấn thương trong trận chung kết FA năm 1965 và đã một màn trình diễn đáng khâm phục trước cầu thủ của năm Bobby Collins, và ông đã có được chiếc cúp đầu tiên với The Reds. Mùa giải tiếp theo ông đã ghi một trong những bàn thắng đẹp nhất ở Anfield trong trận gặp Celtic ở cup Châu Âu , mặc dù chơi không tốt bởi chấn thương chân nhưng ông vẫn vượt qua Ian Callaghan ở bên cánh phải và đánh đầu qua thủ môn Ronnie Simpson , đưa Liverpool giành thắng lợi ."anh què ghi bàn " Kenneth Wolstenholme đã phát biểu như vậy. Nhưng vì chấn thương nên Geoff phải rời trận đấu. Trong mùa giải 1968/69 ông đã chứng tỏ ông là một hậu vệ trái có năng lực khi thay thế vị trí của Peter Wall. Ông cũng là một trong số các cầu thủ có mặt trong trận tứ kết FA đáng thất vọng ở Watford vào tháng 2 năm 1970, chỉ có 5 cơ hội được tạo ra. Lần cuối cùng ông chơi tại sân nhà Anfield là trận gặp các nhà vô địch sớm khi đó là Everton, chính xác là 1 tháng trước khi mùa giải kết thúc. Sau đo thì ông chuyển đến thi đấu cho Conventry City. Geoff là một cầu thủ được yêu mến, và khi ông có trận trở lại Anfield trong màu áo CLB khác vào năm 1970, ông đã nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt từ phía những CĐV, như là để tỏ lòng kính trọng trước những gì ông đem đến cho CLB trong suốt 6 năm.



    Chuyển tới : Coventry City (mùa hè năm 1970)

    Bạn có biết ? Geoff bây giòe có 2 đầu gối được làm bằng thép, đó là kết quả của những chấn thương trong suốt sự nghiệp của ông.

    Hiện tại : nghỉ hưu.

    John keith nói về Geoff Strong : "Geoff Strong là một cầu thủ đa năng, anh ấy có thể chơi xuất sắc ở mọi vị trí."


  9. #9
    Ngày tham gia
    31 Dec 2007
    Số bài viết
    420
    Sam Hardy


    Sam Hardy là một trong những thủ môn xuất sắc của Liverpool và ông được bình chọn là người thứ 94 trong số 100 cầu thủ xuất sắc mọi thời của Liverpool

    Tên đầy đủ : Sam Hardy
    Thời gian thi đấu tại Liverpool : từ 1905 đến 1912
    Vị trí : thủ môn
    Ngày sinh : 26/08/1883
    Nơi sinh : Newbold , Chesterfield
    Chuyển đến từ : Chesterfield City (tháng 5 năm 1905 )
    Số trận thi đấu : 239
    Giữ sạch lưới : 64
    Danh hiệu : Vô địch giải hạng nhất (1905/06), Dewar Shield (1906)



    Sam Hardy là một trong những thủ môn xuất sắc tại Anfield. Mặc dù đã cản phá 6 bàn thắng của Liverpool khi còn chơi cho đội bóng quê hương là Chesterfield vào tháng1 năm 1905 , nhưng chính điều đó đã gây ấn tượng với người thư lí kiêm quản lí khi ấy của Liverpool là Tom Watson, và 4 tháng sau Sam Hardy đã đến Liverpool với phí chuyển nhượng là 500 bảng. Hardy đã chứng tỏ được mình như là điểm dừng chân tốt nhất ở đất liền, ông có biệt danh là "Safe and Steady Sam " (Sam an toàn và vững chắc ). Ông có màn trình diễn đầu tiên cho The Reds vào tháng 8 năm đó, ông đã thay vị trí của Ted Doig trong trận thắng Nottingham Forest. Những pha cứu bóng được coi như là một trong những tài sản lớn nhất của Hardy, ông đã trình diễn sự giàu có của mình trong suốt mùa giải đầu tiên với CLB và Liverpool đã giành được chức vô địch năm đó. Trong 6 năm tiếp theo ở Anfield , ông có 14 trận thắng trong 21 trận bắt chính cho đội tuyển Anh. Ông được những Liverpudlians hết sức kính trọng nhưng vẫn không tránh khỏi cái ngày đáng buồn ấy ,vào tháng 5 năm 1912 , cái ngày mà ông chấm dứt sự nghiệp ở Anfield. Sau đó ông chuyển sang thi đấu cho Aston Villa, đội bóng mà ở đó ông giành được những danh hiệu lớn hơn .


    Chuyển tới : Aston Villa (Tháng 5 năm 1912)

    Bạn có biết? Sau khi rời khỏi Anfield, ông đã 2 lần vô đich FA Cup với Aston Villa và một lần vô địch giải hạng nhất với Nottingham Forest.

    Hiện tại : Là chủ một khách sạn ở Chesterfield sau khi ông giã từ sự nghiệp bóng đá. Ông mất ở tuổi 83 vào ngày 24 tháng 8 năm 1966.

    John Keith nói về Sam Hardy : Anh ấy là một thủ môn vĩ đại, đúng như những gì báo chí nói về anh chàng thủ môn xuất sắc này. Tôi vẫn còn nhớ ở Liverpool họ đã nói là họ sẽ không bao giờ có được một Sam Hardy khác. Anh ấy là một con người đặc biệt, anh ấy đã giành chức vô địch với Liverpool và chơi rất tốt cho đội tuyển Anh ở vị trí thủ môn.


  10. #10
    Ngày tham gia
    31 Dec 2007
    Số bài viết
    420
    Harry Chambers


    Tên : Harry Chambers
    Thời gian thi đấu tại Liverpool : từ 1915 đến 1928
    Vị trí : Tiền đạo
    Ngày sinh : 17/11/1896
    Nơi sinh : Willinton Quay, Northumberland
    Chuyển đến từ : North Shields Athletic (Tháng 4 năm 1915)
    Số trận thi đấu : 338
    Bàn thắng : 151
    Danh hiệu : vô địch giải hạng Nhất ( 1921/22, 1922/23 )



    Với dáng đi vòng kiềng và thân hình khoẻ mạnh , Harry Chambers là một trong những cây ghi bàn xuất sắc ở Liverpool. Vẻ ngoài chỉ là đánh lừa , và 'Smlier' ( biệt danh của ông ) là một người rất hoà đồng với đội bóng cũng như với các CĐV . Không thể phủ nhận sự quan trọng của những bàn thắng mà ông ghi trong màu áo đỏ và những cú sút ấy đã đem đến chức vô địch đầu tiên cho CLB ở đầu những năm 20. Là người ở vùng đông bắc, Chambers chuyển đến Liverpool từ North Shields Athletic vào tháng 4 năm 1915 , được một thời gian ngắn thì những trận đấu phải hoãn lại vì sự bùng nổ của chiến tranh thế giới thứ nhất. Chiến tranh kéo dài trong 4 năm và trong thời gian đó ông chơi cho những CLB của Ailen là Belfast Distillery và Glentoran. Khi mà mùa giải lại bắt đầu trở lại , ông đã không mất nhiều thời gian để ghi dấu ấn của mình bằng việc ghi bàn cho Liverpool. Càng ngày ông càng thể hiện bản thân bởi những bởi những bàn thắng mà ông ghi trực tiếp tại Anfield. Những bàn thắng của ông trong mùa giải thứ 5 đã đưa Liverpool có mặt trong top các CLB ghi nhiều bàn thắng nhất , ông đã 8 lần khoác áo đội tuyển Anh. Vào tháng 4 năm 1928 , ở tuổi 32 , cuối cùng thì 'Smiler' cũng phải nói lời tạm biệt với Liverpool. Sau đó thì ông tiếp tục niềm đam mê bóng đá trong 12 năm nữa.


    Chuyển tới : West Bromwich Albion (Tháng 4 năm 1928)

    Dấu ấn : Lập hatrick trong trận thắng Everton 5-1 vào tháng 9 năm 1928.

    Bạn có biết ? Từ giữa tháng 8 năm 1925 đến tháng 9 năm 1927, ông đã thi đấu liên tục mà không nghỉ trận nào.

    Hiện tại : Tiếc thay ông đã qua đời ở tuổi 53 vào ngày 29 tháng 6 năm 1949.

    John Keith nói về Harry Chambers : " Harry Chambers là một nhân tố quan trọng góp phần đem đến thành công cho Liverpool trong những năm 20 và sẽ mãi mãi có tên trong những cầu thủ vĩ đại đã làm nên lịch sử CLB."


Qui định gửi bài

  • Bạn không thể lập chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi bài phản hồi
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết
  •