Ray Parlour



Họ và tên: Raymond Parlour
Sinh: 1973-3-7
Romford
England
Chiều cao: 1.78m
Vị trí: Midfielder – Tiền vệ

Sự nghiệp tại Clb
Clb hiện tại: không
Đội trẻ
1989-1992 Arsenal
Đội 1
Năm Clb Trận (Số bàn thắng)
1992-2004 Arsenal 339 (22)
2004-2007 Middlesbrough 46 (0)
2007 Hull City 15 (0)

Tại đội tuyển quốc gia
1992-1994 đội U21 Anh 12 (0)
1998 Anh B 1 (0)
1999-2000 Anh 10 (0)


Raymond "Ray" Parlour là cựu cầu thủ quốc tế người Anh. Hiện nay anh không thi đấu cho Clb nào sau khi rời Hull City, trước đây anh thi đấu cho Arsenal và Middlesbrough. Khi còn chơi ở Arsenal, anh được mọi người gọi là " Pelé ở Romford "; tuy rằng biệt danh này chỉ được gọi một cách hài hước vì có thành tích xuất sắc nhưng anh không phải là người có vẻ đẹp mê hồn. Tuy nhiên anh cũng được xem như là một người hùng thầm lặng và chiếm được nhiều sự mến mộ của cổ động viên vì anh luôn thi đấu rất tích cực.


Sự nghiệp cầu thủ

Quãng thời gian thành công nhất của Parlour là khi anh còn ở Arsenal, nơi anh đã chơi trong 14 năm. Parlour gia nhập Arsenal trong vai trò cầu thủ tập sự vào năm 1989, và được ra sân lần đầu tiên dưới màu áo của các Pháo thủ trong trận gặp Liverpool vào ngày 29 tháng 1 năm 1992, trận đấu mà đội anh đã bị thua 2-0 trong đó có một quả penalty. Parlour liên tục chứng tỏ mình là một cầu thủ có tài trong một vài năm tiếp theo. Anh bị chú ý nhiều hơn vì một vài vấn đề về kỷ luật (như là cuộc cãi nhau với một người lái taxi ở Hồng Kông trong một chuyến du lịch). Tuy nhiên, trong thời gian này anh đã được ra sân dưới màu áo của đội U21 Anh 12 trận.

Anh chính thức được thi đấu nhiều hơn là vào mùa giải 1994-1995, và đã chơi trong trận chung kết cúp C2 ở mùa giải này, trận đấu mà Arsenal đã để thua Real Zaragoza (anh đã không được ra sân trong trận các Pháo thủ dành chiến thắng 1-0 trước Parma ở mùa giải trước). Tuy nhiên, Parlour chỉ thực sự phát huy được khả năng của mình khi Arsène Wenger lên làm huấn luyện viên năm 1996; anh đã được ra sân thường xuyên hơn ở bên cánh phải hay ở vị trí tiền vệ trung tâm của Arsenal. Mùa giải 1997-1998 Arsenal dành cú đúp và Parlour đã có công rất lớn với đội bóng. Anh là cầu thủ hay nhất trận chung kết cúp FA ở mùa giải đó khi các Pháo thủ dành chiến thắng trước đội Newcastle United; anh đã tạo cơ hội cho Nicolas Anelka có bàn thắng ấn định tỷ số 2-0 cho Arsenal. Tuy nhiên, anh đã không được góp mặt ở World Cup 1998 mùa hè đó (huấn luyện viên đội tuyển Anh, ông Glenn Hoddle đã sử dụng cầu thủ của Spurs là Darren Anderton).

Parlour cuối cùng cũng được ra sân trong màu áo tuyển Anh khi anh được vào sân thay người trong trận vòng loại Euro 2000 gặp Ba Lan ngày 27 tháng 3 năm 1999. Anh được ra sân 10 trận ở đội tuyển quốc gia nhưng chưa có bàn thắng nào; trận gần đây nhất của anh trong đội tuyển ở một giải đấu là trận vòng loại World Cup 2002 gặp đội Phần Lan ngày 11 tháng 10 năm 2000. Cú sút từ khoảng cách 30 yard của Parlour đã đập trúng xà ngang dội xuống và bóng đã vượt qua vạch vôi nhưng lại không được trọng tài biên công nhận bàn thắng; trận đấu kết thúc với tỷ số 0-0. Parlour đã không được góp mặt trong bất kỳ một vòng chung kết nào; chấn thương đầu gối khiến anh không thể tham gia cùng đội tuyển Anh ở Euro 2000. Trận cuối cùng anh ra sân trong màu áo đội tuyển Anh là trận giao hữu gặp đội Ý ngày 15 tháng 11 năm 2000. Parlour từng được gọi vào đội tuyển Anh vài lần khi ông Sven-Göran Eriksson lên làm huấn luyện viên, nhưng anh chưa bao giờ được vào sân dưới thời ông huấn luyện viên người Thuỵ Điển này.

Parlour tiếp tục có được thành công với Arsenal trong 4 năm tiếp theo (dành được 1 cú đúp nữa vào năm 2002), nhưng anh không nhận được nhiều sự ca ngợi của giới truyền thông như các đồng đội nổi tiếng của anh ở Arsenal, đặc biệt là anh hoàn toàn sống dưới cái bóng của Patrick Vieira trong suốt thời gian ở Clb. Cuối cùng thì anh cũng dành được sự chú ý đặc biệt của mọi người với một cú sút mở tỷ số từ khoảng cách 30 yard( hơn 27 mét) trong trận chung kết cúp FA năm 2002 gặp đối thủ Chelsea, một bàn thắng tuyệt vời khiến cho Tim Lovejoy ở Soccer AM – một chương trình về bóng đá phát vào sáng thứ bảy ở Anh - phải thốt lên "Đừng bận tâm, đó chỉ có thể là Ray Parlour"; Arsenal dành chiến thắng 2-0, với bàn thắng thứ hai của Fredrik Ljungberg. Với Arsenal, Parlour dành được tất cả 3 danh hiệu vô địch giải ngoại hạng, 4 chiếc cúp FA, 1 cúp Liên đoàn và 1 cúp C2, thi đấu 464 trận và ghi 32 bàn thắng trên tất cả các mặt trận.

Mặc dù không phải là một cầu thủ cực kỳ quyễn rũ, nhưng Parlour có một khả năng phi thường khi đánh bại đối phương một cách ngoạn mục. Tháng 3 năm 2000, anh đã có một hattrick trong chiến thắng 4-2 ngay trên sân khách khi Arsenal gặp Werder Bremen trong trận tứ kết cúp UEFA. Chín tháng sau, anh tiếp tục có một cú hattrick nữa trong chiến thắng 5-0 đè bẹp đội Newcastle United tại Highbury. Tháng 4 2001, anh có một pha ghi bàn ngoạn mục từ khoảng cách 30 yard ( hơn 27 mét) khi Arsenal đánh bại Valencia 2-1 trong trận lượt đi tứ kết cúp C1 Châu Âu tại Highbury. Những khoảnh khắc tuyệt vời khác mà anh có được trong màu áo Arsenal là vào tháng 11 năm 2003, khi anh được đeo băng đội trưởng, anh đã dẫn dắt Arsenal có được chiến thắng lịch sử 5-1 trước Inter Milan ngay tại San Siro. Điều này khiến cho nhiều chuyên gia tin tưởng rằng anh là một trong những cầu thủ được đánh giá cao nhất trong số những cầu thủ cùng lứa với anh.

Mặc dù chuyển tới Middlesbrough vào mùa hè năm 2004, nhưng anh vẫn còn được rất nhiều cổ động viên của Arsenal yêu quý. Anh ra sân 60 trận dưới màu áo Boro trong khoảng thời gian 2 năm rưỡi. Anh đã không được ra sân trong trận chung kết cúp UEFA năm 2006 khi Middlesbrough đối đầu với Sevilla, ở trận này họ đã bị thua với tỷ số 4-0. Parlour đã kết thúc bản hợp đồng của mình vào ngày 25 tháng 1 năm 2007 và anh có một thời gian ngắn tập luyện cùng với đội bóng cũ Arsenal để phục hồi thể lực trước khi tìm một Clb mới.

Ngày mùng 9 tháng 2 năm 2007 anh ký 1 bản hợp đồng với Hull City có thời hạn đến hết mùa bóng 2006-2007. Sau khi giúp cho Hull City trụ hạng, vào ngày mùng 1 tháng 6 đội bóng đã không đề nghị một bản hợp đồng mới với Ray Parlour, điều này có nghĩa là anh đã kết thúc bản hợp đồng của mình.

Vụ ly dị

Parlour cưới vợ, cô Karen vào năm 1998; họ có 3 đứa con trước khi ly thân năm 2001. Tháng 7 năm 2004, họ đã đồng ý ly dị sau khi toà quyết định Karen Parlour sẽ được sở hữu 2 ngôi nhà và một khoản tiền là 250,000 bảng nhưng vẫn còn một vấn đề tồn tại chưa được giải quyết. Ray Parlour đã đưa cho Karen 120,000 bảng để đáp ứng những nhu cầu cần thiết cho những đứa con của họ, nhưng cô muốn nhiều hơn thế. Ban đầu toà án quyết định Karen sẽ nhận được 250,000 bảng một năm, nhưng cả hai bên đã không hài lòng với điều này và họ đã chống án.

Toà án phúc thẩm đã quyết định tăng số tiền mà Karen sẽ được nhận lên 406,500 bảng để cô có thể bỏ ra 250,000 bảng mỗi năm dành dụm nguồn vốn cho chính mình. Trường hợp này đã khiến cho giới truyền thông suy đoán rằng những vụ ly dị trong tương lai sẽ đem lại cho mọi người một khoản tiền được chia công bằng hơn từ số tiền kiếm được trong tương lai của người chồng (vợ) cũ của họ, và một việc làm hợp lý ngày càng gia tăng về sự thoả thuận trước hôn nhân.

Danh hiệu

Với Arsenal
Vô địch giải ngoại hạng năm 1998, 2002, 2004
Vô địch FA Cup năm 1993, 1998, 2002, 2003; Á quân năm 2001
Vô địch League Cup năm 1993
Vô địch cúp C2 Châu Âu năm 1994; Á quân năm 1995
Á quân UEFA Cup năm 2000

Với Middlesbrough
Á quân UEFA Cup năm 2006

Với đội U21 Anh
Vô địch giải Toulon năm 1994