Share game FM24 (PC)
Trang thứ 2 trong tổng số 5 trang Trang đầuTrang đầu 1234 ... Trang cuốiTrang cuối
Hiển thị kết quả từ 11 tói 20 trong tổng số 42
  1. #11
    Ngày tham gia
    25 Dec 2007
    Số bài viết
    3,560

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    Oh story thật là tuyệt vời

    Khi em thấy cô đơn, đường dài đã mệt nhoài...

  2. #12
    Ảnh đại diện của DNV
    DNV đang ngoại tuyến Em tên là Hồng. Hãy gọi em là sịp hồng Moderator
    Ngày tham gia
    09 Dec 2009
    Đến từ
    Neverland
    Số bài viết
    6,748

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    vụ thằng ST đen hôi kia thù người Đức là trường hợp của mình à?


  3. #13
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    ừa mình thử add mấy đội Bundesliga vào để sign ku này thì nó đều k thích đến hoặc đòi lương không tưởng :fa:


    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  4. #14
    Ngày tham gia
    29 Aug 2006
    Đến từ
    www.fm-vn.com
    Số bài viết
    6,092

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    Mexes lại đến Everton thay vì Paz


  5. #15
    Ngày tham gia
    01 Jan 2010
    Số bài viết
    196

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    Fan Milan và lót dép ngồi hóng

    THIÊN TÀI TRÊN TẤT CẢ THIÊN TÀI

  6. #16
    Ngày tham gia
    12 Jul 2013
    Số bài viết
    75

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    Hóng..bác viết hay quá


  7. #17
    Ngày tham gia
    27 Dec 2010
    Số bài viết
    72

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    Tiếp tục cuộc hành trình nào người ơi

    Người đàn ông sinh ra là để chiến đấu chứ không phải để khóc !
    Nhưng đôi khi không có gì quý giá bằng giọt nước mắt của thằng đàn ông !

  8. #18
    Ngày tham gia
    11 May 2013
    Đến từ
    Tây Ninh
    Số bài viết
    105

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    Up nhanh lên nào :danhtrong:


  9. #19
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    THẬT KHÔNG THỂ TIN NỔI!!!

    Gazzetta Dello Sports, Corriere Dello Sports, thậm chí cả trên TV, kênh RAI đều chạy một dòng như vậy sau vòng đầu tiên của Serie A. Nhưng không phải dành cho AC Milan, cho tôi, El Shaarawy hay bất kỳ cái tên nào quen thuộc, mà dành cho Andre Senghor, gã tiền đạo người Senegal mà ban đầu tôi chỉ có ý định cho làm tiền đạo dự bị.

    Số là sau khi bán Pazzini cho Lazio, tôi không thể kiếm ra được một tiền đạo nào hợp với tiêu chí của mình. Khó khăn lại càng khó khăn, chỉ 2 ngày trước trận đấu đầu tiên gặp Atalanta, tiền đạo chủ lực của tôi là Mattia Destro cũng bị chấn thương nhẹ khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Senghor đá chính. Atalanta không mạnh, nhưng cũng thuộc diện khó chơi, thế mà đội chỉ có một tiền đạo. Giả sử như hắn đá không tốt, tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa.

    Ấy thế mà gã da đen đấy đã đập tan toàn bộ lo lắng cho tôi ngay từ phút thứ 3. Hắn nhận bóng từ bên cánh, tì đè và tung cú sút cực hiểm và căng vào góc phải khung thành (hắn toàn sút mạnh, kể cả khi tập). Máy quay lia ngay về phía tôi và thấy tôi vẫn ngồi im như tượng, mặt không có biểu hiện gì. Sau trận này, cánh báo chí bảo rằng, sở dĩ tôi không hề tỏ ra vui sướng vì đã tính toán tất cả, rằng tôi đã giấu con bài tủ là chàng tiền đạo mới toe này khiến đối phương chủ quan. Nhưng sự thật là chính tôi cũng sững cả người vì không thể ngờ Senghor lại có pha xử lý chuẩn xác đến thế. Nhưng tội gì tôi phải cải chính, kệ cho họ thích đăng gì thì đăng.

    Nhờ bàn thắng sớm của Senghor, đội của tôi chơi thoải mái hơn hẳn. Phút 12, tiền vệ cánh trái Bonaventura ghi thêm bàn thứ 2, và chúng tôi chiếm lĩnh thế trận trong cả hiệp 1. Hiệp 2 bắt đầu chưa lâu, Adil Rami ăn thẻ vàng thứ 2, nhưng không hiểu sao tôi không hề thấy lo lắng. Một phút sau đó, Menez ghi bàn, rồi phút 70 tiền vệ Carlos Carmona bên phía Atalanta chơi xấu với Abate và bị đuổi. Với quân số cân bằng, chúng tôi dễ dàng có thêm bàn thứ 4 nhờ công của Menez sau pha chuyền bóng của… Senghor. Chung cuộc, AC Milan khởi đầu như mơ với chiến thắng 4-0 ngay trên sân khách.



    Màn trình diễn của Senghor thuyết phục đến nỗi tôi quyết định không mua thêm tiền đạo trong kỳ chuyển nhượng đầu mùa nữa, và gã đáp trả tôi bằng bàn thắng. Sau trận thắng tưng bừng đầu tiên, đội chúng tôi nhanh chóng rớt xuống mặt đất khi để Sassuolo cầm hòa và sau đó vất vả lắm mới vượt qua được Empoli với tỉ số 2-1. Trận nào hắn cũng ghi bàn.





    Trong trận đấu tiếp theo gặp Fiorentina, mặc dù chiến thắng đầy may mắn nhưng tôi thật sự bối rối bởi dù tôi dùng 4-5-1 hay 4-2-3-1 cũng đều lép vế trước đối phương, và nếu Mario Gomez không vô duyên trong cả hiệp 2 có lẽ đội chúng tôi đã bị thua ngược.



    “Cứ thế này mình sẽ bị Roma xơi tái mất…” – Tôi không khỏi lo lắng. Chủ nhật tới đây chúng tôi sẽ phải làm khách trên sân AS Roma.

    Thế nhưng vận may một lần nữa mỉm cười với tôi, theo một cách kỳ lạ nhất.



    Tối thứ sáu – hai ngày sau trận đấu với Fiorentina, Paolo Maldini mời gia đình tôi đến nhà ăn tối. Thật ra thăm viếng chỉ là một phần, chủ yếu anh ấy muốn hỏi han tình hình của thằng cu Christian. Biết vậy nhưng tất nhiên là tôi vẫn vui vẻ nhận lời, ở sân tập thì tôi là HLV của cậu nhóc, chứ ra khỏi sân thì tôi cũng chỉ là “Chú Sandro” mà thôi.

    Không khí ở nhà Paolo rất vui vẻ đầm ấm, chúng tôi dự định sẽ ăn tối với những món được đạo diễn bởi hai bà vợ: Gabriela và Adriana. Paolo và tôi tranh thủ vừa giúp sơ chế đồ ăn vừa hỏi han nhau.

    “Sandro này, thằng nhóc Christian dạo này tập tành thế nào?” – Paolo hỏi tôi, kèm tiếng sụt sịt vì đang phải thái hành.

    “Nó khá chăm, tôi đã nhờ Zaccardo kèm cặp riêng cho nó rồi, cậu ấy nói rằng thằng bé rất chịu khó học hỏi. Nhưng cậu ấy cũng nói…”

    “Có chuyện gì à? Anh cứ nói thẳng đi.”

    “Cậu ấy nói với khả năng của Christian thì khó mà đi lên chuyên nghiệp được. Tôi cũng hỏi cả Brocchi (HLV đội trẻ AC Milan), anh ấy cũng nói cậu bé thông minh nhưng… lành quá, thể lực cũng chỉ bình thường, khó mà cạnh tranh được với bọn trẻ hiện nay. Tôi xin lỗi vì đã nói thẳng, anh không buồn chứ?” – Tôi hỏi lại, có chút lo lắng vì dù sao đó cũng là con trai anh.



    “Không sao Sandro ạ. Tôi là bố nó mà, tôi hiểu khả năng của con mình chứ. Nhưng dù sao nó cũng 18 tuổi rồi, nên tự mình quyết định hướng đi cho bản thân, nếu không có tương lai ở bóng đá thì sớm muộn gì nó cũng sẽ nhận ra thôi.” – Paolo nói, giọng trầm ngâm.

    “Cảm ơn anh, Paolo.”

    “À phải rồi, tôi chưa chúc mừng anh vừa thắng Fiorentina.” – Paolo chuyển chủ đề.

    “May mắn thôi, đội của tôi chơi lép vế hoàn toàn ở hiệp hai mà.”

    “Có gì đâu, cậu nắm đội chưa được 3 tháng mà, chệch choạc là chuyện bình thường. Trận đó tôi và ông cụ nhà tôi cũng có xem, tôi nói nhỏ nhé, ông cụ xem hiệp hai bực mình lắm đấy, lát nữa cậu tha hồ mà nghe sỉ vả.” – Paolo nói, và chúng tôi cùng cười.

    “Chết tôi rồi, vậy ông cụ lúc đó nói gì?”

    “Tôi nói thế này: Thằng ngốc Sandro, sao nó không nhận ra là hai thằng Poli và De Jong đang đạp lên nhau, còn thằng người Nhật kia thì chỉ có đúng hai phương án tấn công là chuyền sang bên phải hoặc phất thẳng lên cho cái thằng da đen kia nhỉ?” – Một giọng ồm ồm đột nhiên cất lên.

    Chúng tôi giật bắn mình, Cesare Maldini – cha ruột của Paolo, cựu HLV của AC Milan và ĐT Ý đang đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào. Mặc dù đã ngoài 80 tuổi nhưng ánh mắt của Cesare vẫn đầy sắc sảo, làm tôi có cảm giác thời gian như quay ngược về 20 năm trước, khi lần đầu chạm mặt ông ở đội U-21 vậy. Thú thật, hồi đó tôi, hay bất cứ gã trẻ nào cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

    “Cháu chào bác ạ, cháu xin lỗi vì không biết bác đang ở đằng sau…”

    “Thôi khỏi, để tôi nói nốt ở đây kẻo lát nữa con bé Adriana lại nói tôi không được đem chuyện bóng bánh vào bàn ăn. Tôi nói là, cậu chỉ nên dùng một trong hai thằng đầu đất Poli và De Jong thôi, đừng có cố mà dùng cả hai, cứ gặp đối phương có tiền vệ chuyền bóng tốt là hai thằng đó thế nào cũng dẫm chân nhau ngay. Trận với Empoli như vậy nên đội của cậu mới bị gã Valdifiori dắt mũi, rồi đến trận vừa rồi cậu cũng để tên Valero “quậy” y hệt. Còn thằng nhóc người Nhật, nó đá tốt nhưng không cơ động, vậy mà cậu cứ dồn toàn bộ nhiệm vụ kiến tạo lên thằng nhóc đó thì làm sao mà nó cân được.”

    “Dạ nhưng tay Poli đó chuyền bóng cũng tốt mà bác.” – Tôi phản đối.

    “Tôi không phản đối, nhưng thằng nhóc đó đá quá cầu toàn. Cậu cần một người chơi bùng nổ hơn, hoặc là cậu cần chuyển sang lối chơi bùng nổ hơn.” – Cesare lắc đầu.

    “Ý bác là sao ạ?” – Tôi ngơ ngác hỏi.

    “Thằng Sandro này đúng là ngốc thật Paolo nhỉ?” – Cesare cười khùng khục. “Tôi nói thế này nhé, mấy đội ở Serie A hiện tại phòng thủ biên kém lắm, còn ở đội cậu, tiền vệ biên thì thuộc loại tốt nhất nước, hậu vệ biên cũng toàn người tấn công tốt, tiền đạo thì cao to, thế tại sao cứ phải đâm đầu vào kiểm soát trung lộ làm gì trong khi không tận dụng thế mạnh ở biên?”

    Tôi giật mình, Cesare có lý, hoàn toàn có lý…

    *Chú thích: Mình đã sang mùa 2, vì vậy các thông số chi tiết của từng trận trong mùa đầu tiên không còn nữa :fa: rất xin lỗi các bạn :fa:


    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  10. #20
    Ngày tham gia
    15 Apr 2009
    Đến từ
    bên ngoài internet
    Số bài viết
    697

    Từ: [FM STORY] Câu chuyện hư cấu của Alessandro Nesta

    Kệ, viết hay là được :fa:

    Mà sao k chụp ảnh trước :okay:

    Chiến Binh Cuối Cùng

    :fa:

Qui định gửi bài

  • Bạn không thể lập chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi bài phản hồi
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết
  •