Chào mọi người. Lâu lắm rồi mình mới chơi FM và được đọc các câu truyện các bạn viết thật sự là rất ngưỡng mộ và thấy trò chơi hấp dẫn hơn. Mình cũng chơi Fm từ đời cực cổ CM đến nay rồi nhưng có, phiên bản nào cũng dính qua không nhiều thì ít. Nhưng thật sự, những năm gần đây mới có thời gian để chơi FM hơn. Lên fm-vn đọc truyện mà hay quá. Thôi thì múa bút viết vài dòng. Câu chuyện sau đây là hoàn toàn "không" có thật. Mình viết dưới hình thức for fun...nhưng vẫn rất thực tế nên có một số chi tiết "hư cấu quá đáng". Mong là mọi người đọc và cảm nhận.
Chương I: Thửa con thơ ngày hai buổi đến trường
Nằm trên giường miên man suy nghĩ, tôi nhấc nhẹ bàn tay của người vợ mình và đi ra ngoài hành lang làm một điếu thuốc để suy nghĩ về dự định sắp tới của mình. Tôi bất chợt nhớ lại cái thời tôi chập chững bước vào cái nghề này. Có lẽ nó sẽ đi theo tôi đến phần lớn thời gian còn lại của cuộc đời mình. Và có lẽ nó bắt đầu từ ngày đó...
...Trước khi rời Việt Nam sang Anh du học, tôi (Vincent Le) có một ước mong sau này sẽ trở thành một nhà quản lý doanh nghiệp lỗi lạc (ít ra cũng phải tầm Bầu Đức, không muốn nói đến tầm thế giới là như Steve Job hay Bill Gate) để thỏa lòng mong ước gia đình trông đợi. Nơi tôi đặt chân đến là Nottingham. Nottingham được nhiều người biết đến với lâu đài cổ xen lẫn những cánh rừng già mang vẻ cổ kính huyền bí nơi ghi dấu truyền thuyết Robinhood với tài bắn cung siêu việt, chuyên cướp của nhà giàu chia cho người nghèo trong những năm xưa cũ của Vương Quốc Anh . Công việc học hành cũng trôi qua nhanh, được cái cũng chú tâm học hành nên sau năm hai năm ở trường tôi cũng đạt được hầu hết các điểm A trong trường. Hè năm thứ hai đại học, tôi quyết định không về Việt Nam mà ở lại kiếm việc làm thêm nhằm trang trải kinh phí cũng như mua đồ dùng cá nhân sinh hoạt do ở Việt Nam công ty của ba mẹ đang rơi vào giai đoạn khó khăn. Một buổi chiều chủ nhật đầu thu, tôi lang thang dọc con phố ngoài sân vận động The City Ground và suy nghĩ về cuộc sống, suy nghĩ về một công việc phù hợp với mình. Đang miên man suy nghĩ, bất giác tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa sân vận động, hôm nay đội bóng con cưng của họ sẽ có trận đấu đầu tiên ở mùa giải mới. Tôi tự nhủ sao mình không xin việc ở đây nhỉ. Lượng khán giả đông như thế sẽ cần thêm người phục vụ. Và, ông trời run rủi thế nào, hôm đó, họ tuyển người thật…
Tôi phi vội về nhà soạn qua một cái CV liệt kê đầy đủ tên họ, những hoạt động đàn ca sao nhị, bóng đá mà tôi có ở Việt Nam cùng cái bằng IELTS “oách” mà tôi có được đi kèm. Hai tuần sau đó, tôi không thấy có một cú phone hay email nào trả lời tôi từ phía ban quản lý sân vận động cả. Niềm tin trong tôi về công việc đó đang dần mất đi. Tôi làm nốt bài luận cho môn học mới và đi ngủ….trong cơn mơ, tôi mơ thấy mình được nhận vào làm ở đó phục vụ. Tôi thấy cái thằng người Trung Quốc bạn cùng phòng tôi cũng được nhận. Tôi không hiểu với hai cái kính cận dày cộp của nó vì chơi game thì nó làm được cái trò gì cho cái sân bóng đó. Nó cười nhăn nhở với tôi và khoe vừa mua điện thoại mới. Nó đang cầm trên tay khoe tôi thì điện thoại nó đổ chuông. Tôi bảo nó nghe đi, nó không chịu nghe. Tiếng điện thoại càng lúc càng to hơn. Tôi bừng tỉnh…
….Điện thoại của mình ạ !!! ZZZ. Cái thằng dở hơi kia nó vẫn đang ngủ, hậu quả của việc hôm qua cày kéo WoW nhiệt tình đây mà. Tôi bốc máy lên. Bên kia có giọng một người đàn ông tầm trung tuổi vang lên:
- Anh là Vincent ? Tôi có nhận được CV của anh về công việc ở sân vận động của tôi. Tôi muốn gặp anh lúc 4 giờ chiều nay ở văn phòng của tôi. Anh cứ đến sân và hỏi bảo vệ, người ta sẽ chỉ đường cho anh.
Tôi lặng đi một lúc,*béo má minh 1 cái*, tôi không có nằm mơ, bất giác bên kia có tiếng vang lên:
- Anh còn ở đó chứ ?
- Vâng, tất nhiên rồi - tôi trả lời rất nhanh
Chiều hôm đó, tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa và vận một bộ cánh mà theo tôi là khá lịch lãm, tôitự tin bước vào cuộc gặp với người quản lý. Đúng như tôi dự đoán, ông là một người đàn ông khá đứng tuổi, nhưng rất lịch lãm (same to me ). Thấy tôi bước vào, ông hỏi ngay :
- Cậu là Vincent Le ?
- Vâng, là tôi – tôi đáp rất lịch sự
- Tôi biết cậu, anh chàng châu Á ạ…
- Ông không nhầm người đấy chứ, thưa ông
- Không, cháu gái tôi học cùng trường với cậu.Khi đọc xong CV của cậu, tôi có gọi điện hỏi con bé về cậu. Con bé tên là Laura. Tôi là bác nó. Tôi tên là Thomas
Laura, học về quản trị với tôi trong trường. Bình thường, tôi cũng ít khi nói chuyện với cô bé đó vì nhìn cô bé đó tôi biết là cô ta là nhà giàu có và vây quanh cô lúc nào cũng có đến 2 3 cô bạn cùng trang lứa. Tuy vậy, cô bé đó lại học khá giỏi và cũng không thường xuyên góp mặt ở các party như những bạn trang lứa. Mạch suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi câu nói của ông bác Laura:
- Tôi thấy bất ngờ khi một người học ở trường đó lại phải đi xin việc ở vị trí này. Cậu bé, cậu nghĩ gì khi nộp hồ sơ vào vị trí này.
- Dạ, cháu cần tiền do ở Việt Nam bố mẹ cháu đang gặp khó khăn trong kinh doanh.
- Ồ…
Thomas nhìn chăm chăm vào tôi và bốc điện thoại. Ông nói với người trong điện thoại một vài câu ngắn gọn:
- Smith, tôi có một cậu bé tuần sau sẽ bắt đầu làm việc ở chỗ cậu. Cậu có thể qua phòng tôi một chút được không.
Thomas cúp máy và tôi ngồi nói chuyện với ông về công việc của bố mẹ tôi ở Việt Nam cũng như chuyện nhận được học bổng và giờ là đang đi kiếm việc. Ông chia sẻ cho tôi một chút về lịch sử câu lạc bộ và cơ duyên mà ông trở thành quản lý sân vận động ra sao từ 8 năm về trước.
10 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông khá trẻ bước vào và tôi đoán đó là ngài Smith. Ông chào hỏi ngài quản lý và hai người nói chuyện gì đó với nhau khi tôi quay đi ngắm các vật lưu niệm về câu lạc bộ đầy ngập trong phòng làm việc của ngài quản lý. Thomas gọi tôi lại và giới thiệu tôi với ngài Smith. Smith chỉ cười và nói với tôi với giọng hết sức thân thiện:
- Chào mừng cậu đến với ngôi nhà của chúng tôi. Giờ cậu đi với tôi để tôi giới thiệu với mọi người trong sân nhé.
- Cám ơn ngài – Tôi nói với lòng tôn kính hết mực trước câu nói đầy thân thiện của người đàn ông đó
Cùng bước ra khỏi phòng ngài quản lý, tôi đi cùng ngài Smith lượn một vòng khuôn viên của sân bóng từ phòng thay đồ, sân tập đội trẻ, quán bar và bệnh viện của câu lạc bộ….Tôi được biết tôi sẽ phụ trách mảng bán đồ tại quầy của sân vận động vào 2 ngày cuối tuần. Tôi thực sự hạnh phúc vì đối với tôi, điều này như giấc mơ thành hiện thực của mình.:gn:
Chủ đề tương tự: