Share game FM24 (PC)
Trang thứ 1 trong tổng số 2 trang 12 Trang cuốiTrang cuối
Hiển thị kết quả từ 1 tói 10 trong tổng số 13
  1. #1
    Ngày tham gia
    30 Aug 2006
    Đến từ
    TNT
    Số bài viết
    43

    Icon14 Một con đường huyền thoại

    Chào mọi người. Lâu lắm rồi mình mới chơi FM và được đọc các câu truyện các bạn viết thật sự là rất ngưỡng mộ và thấy trò chơi hấp dẫn hơn. Mình cũng chơi Fm từ đời cực cổ CM đến nay rồi nhưng có, phiên bản nào cũng dính qua không nhiều thì ít. Nhưng thật sự, những năm gần đây mới có thời gian để chơi FM hơn. Lên fm-vn đọc truyện mà hay quá. Thôi thì múa bút viết vài dòng. Câu chuyện sau đây là hoàn toàn "không" có thật. Mình viết dưới hình thức for fun...nhưng vẫn rất thực tế nên có một số chi tiết "hư cấu quá đáng". Mong là mọi người đọc và cảm nhận.

    Chương I: Thửa con thơ ngày hai buổi đến trường

    Nằm trên giường miên man suy nghĩ, tôi nhấc nhẹ bàn tay của người vợ mình và đi ra ngoài hành lang làm một điếu thuốc để suy nghĩ về dự định sắp tới của mình. Tôi bất chợt nhớ lại cái thời tôi chập chững bước vào cái nghề này. Có lẽ nó sẽ đi theo tôi đến phần lớn thời gian còn lại của cuộc đời mình. Và có lẽ nó bắt đầu từ ngày đó...

    ...Trước khi rời Việt Nam sang Anh du học, tôi (Vincent Le) có một ước mong sau này sẽ trở thành một nhà quản lý doanh nghiệp lỗi lạc (ít ra cũng phải tầm Bầu Đức, không muốn nói đến tầm thế giới là như Steve Job hay Bill Gate) để thỏa lòng mong ước gia đình trông đợi. Nơi tôi đặt chân đến là Nottingham. Nottingham được nhiều người biết đến với lâu đài cổ xen lẫn những cánh rừng già mang vẻ cổ kính huyền bí nơi ghi dấu truyền thuyết Robinhood với tài bắn cung siêu việt, chuyên cướp của nhà giàu chia cho người nghèo trong những năm xưa cũ của Vương Quốc Anh . Công việc học hành cũng trôi qua nhanh, được cái cũng chú tâm học hành nên sau năm hai năm ở trường tôi cũng đạt được hầu hết các điểm A trong trường. Hè năm thứ hai đại học, tôi quyết định không về Việt Nam mà ở lại kiếm việc làm thêm nhằm trang trải kinh phí cũng như mua đồ dùng cá nhân sinh hoạt do ở Việt Nam công ty của ba mẹ đang rơi vào giai đoạn khó khăn. Một buổi chiều chủ nhật đầu thu, tôi lang thang dọc con phố ngoài sân vận động The City Ground và suy nghĩ về cuộc sống, suy nghĩ về một công việc phù hợp với mình. Đang miên man suy nghĩ, bất giác tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa sân vận động, hôm nay đội bóng con cưng của họ sẽ có trận đấu đầu tiên ở mùa giải mới. Tôi tự nhủ sao mình không xin việc ở đây nhỉ. Lượng khán giả đông như thế sẽ cần thêm người phục vụ. Và, ông trời run rủi thế nào, hôm đó, họ tuyển người thật…

    Tôi phi vội về nhà soạn qua một cái CV liệt kê đầy đủ tên họ, những hoạt động đàn ca sao nhị, bóng đá mà tôi có ở Việt Nam cùng cái bằng IELTS “oách” mà tôi có được đi kèm. Hai tuần sau đó, tôi không thấy có một cú phone hay email nào trả lời tôi từ phía ban quản lý sân vận động cả. Niềm tin trong tôi về công việc đó đang dần mất đi. Tôi làm nốt bài luận cho môn học mới và đi ngủ….trong cơn mơ, tôi mơ thấy mình được nhận vào làm ở đó phục vụ. Tôi thấy cái thằng người Trung Quốc bạn cùng phòng tôi cũng được nhận. Tôi không hiểu với hai cái kính cận dày cộp của nó vì chơi game thì nó làm được cái trò gì cho cái sân bóng đó. Nó cười nhăn nhở với tôi và khoe vừa mua điện thoại mới. Nó đang cầm trên tay khoe tôi thì điện thoại nó đổ chuông. Tôi bảo nó nghe đi, nó không chịu nghe. Tiếng điện thoại càng lúc càng to hơn. Tôi bừng tỉnh…
    ….Điện thoại của mình ạ !!! ZZZ. Cái thằng dở hơi kia nó vẫn đang ngủ, hậu quả của việc hôm qua cày kéo WoW nhiệt tình đây mà. Tôi bốc máy lên. Bên kia có giọng một người đàn ông tầm trung tuổi vang lên:
    - Anh là Vincent ? Tôi có nhận được CV của anh về công việc ở sân vận động của tôi. Tôi muốn gặp anh lúc 4 giờ chiều nay ở văn phòng của tôi. Anh cứ đến sân và hỏi bảo vệ, người ta sẽ chỉ đường cho anh.
    Tôi lặng đi một lúc,*béo má minh 1 cái*, tôi không có nằm mơ, bất giác bên kia có tiếng vang lên:
    - Anh còn ở đó chứ ?
    - Vâng, tất nhiên rồi - tôi trả lời rất nhanh
    Chiều hôm đó, tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa và vận một bộ cánh mà theo tôi là khá lịch lãm, tôitự tin bước vào cuộc gặp với người quản lý. Đúng như tôi dự đoán, ông là một người đàn ông khá đứng tuổi, nhưng rất lịch lãm (same to me ). Thấy tôi bước vào, ông hỏi ngay :
    - Cậu là Vincent Le ?
    - Vâng, là tôi – tôi đáp rất lịch sự
    - Tôi biết cậu, anh chàng châu Á ạ…
    - Ông không nhầm người đấy chứ, thưa ông
    - Không, cháu gái tôi học cùng trường với cậu.Khi đọc xong CV của cậu, tôi có gọi điện hỏi con bé về cậu. Con bé tên là Laura. Tôi là bác nó. Tôi tên là Thomas

    Laura, học về quản trị với tôi trong trường. Bình thường, tôi cũng ít khi nói chuyện với cô bé đó vì nhìn cô bé đó tôi biết là cô ta là nhà giàu có và vây quanh cô lúc nào cũng có đến 2 3 cô bạn cùng trang lứa. Tuy vậy, cô bé đó lại học khá giỏi và cũng không thường xuyên góp mặt ở các party như những bạn trang lứa. Mạch suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi câu nói của ông bác Laura:
    - Tôi thấy bất ngờ khi một người học ở trường đó lại phải đi xin việc ở vị trí này. Cậu bé, cậu nghĩ gì khi nộp hồ sơ vào vị trí này.
    - Dạ, cháu cần tiền do ở Việt Nam bố mẹ cháu đang gặp khó khăn trong kinh doanh.
    - Ồ…
    Thomas nhìn chăm chăm vào tôi và bốc điện thoại. Ông nói với người trong điện thoại một vài câu ngắn gọn:
    - Smith, tôi có một cậu bé tuần sau sẽ bắt đầu làm việc ở chỗ cậu. Cậu có thể qua phòng tôi một chút được không.
    Thomas cúp máy và tôi ngồi nói chuyện với ông về công việc của bố mẹ tôi ở Việt Nam cũng như chuyện nhận được học bổng và giờ là đang đi kiếm việc. Ông chia sẻ cho tôi một chút về lịch sử câu lạc bộ và cơ duyên mà ông trở thành quản lý sân vận động ra sao từ 8 năm về trước.

    10 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông khá trẻ bước vào và tôi đoán đó là ngài Smith. Ông chào hỏi ngài quản lý và hai người nói chuyện gì đó với nhau khi tôi quay đi ngắm các vật lưu niệm về câu lạc bộ đầy ngập trong phòng làm việc của ngài quản lý. Thomas gọi tôi lại và giới thiệu tôi với ngài Smith. Smith chỉ cười và nói với tôi với giọng hết sức thân thiện:
    - Chào mừng cậu đến với ngôi nhà của chúng tôi. Giờ cậu đi với tôi để tôi giới thiệu với mọi người trong sân nhé.
    - Cám ơn ngài – Tôi nói với lòng tôn kính hết mực trước câu nói đầy thân thiện của người đàn ông đó
    Cùng bước ra khỏi phòng ngài quản lý, tôi đi cùng ngài Smith lượn một vòng khuôn viên của sân bóng từ phòng thay đồ, sân tập đội trẻ, quán bar và bệnh viện của câu lạc bộ….Tôi được biết tôi sẽ phụ trách mảng bán đồ tại quầy của sân vận động vào 2 ngày cuối tuần. Tôi thực sự hạnh phúc vì đối với tôi, điều này như giấc mơ thành hiện thực của mình.:gn:

    Chủ đề tương tự:
    Lần sửa bài viết gần nhất bởi LCH3101 : 14-06-2013 vào lúc 05:01 PM
    I don't know English .What is a signature ???:?????:

  2. #2
    Ngày tham gia
    02 Jun 2013
    Đến từ
    🔵⚪️ Czech Rep.
    Số bài viết
    99

    Từ: Một con đường huyền thoại

    to be continued... :fa:


  3. #3
    Ngày tham gia
    30 Aug 2006
    Đến từ
    TNT
    Số bài viết
    43

    Từ: Một con đường huyền thoại

    Chương II: Câu chuyện của một cậu bé nhặt bóng

    Công việc của tôi tại sân vận động diễn ra khá suôn sẻ, đến một hôm, hôm đó có trận cầu đinh của mùa giải này khi Nottingham gặp Liverpool tại Cup FA vòng 4 gì gì đó. Đồ bán rất nhanh khi nhiều người đến sân trong trận đấu này và tôi đang tự thưởng cho mình cảm giác thư thái hiếm có. Bỗng nhiên, tôi nhận được một cuộc gọi của Smith. Từ đầu dây bên kia, Smith nói với tôi bằng một giọng rất gấp
    - Vincent, tôi cần cậu vào trong sân vận động để chạy nhặt bóng, cậu bé nhặt bóng hôm nay bị ốm và tôi chưa tìm được người thay thế. Cậu làm được không ?
    - Tại sao không nhỉ, điều đó thực sự là quá dễ dàng
    10 phút sau, tôi có mặt trong sân vận động. Hàng chục nghìn người đang hướng tới sân đấu khi hai đội đang chuẩn bị ra sân. Smith nói với tôi:

    - Vincent, cậu lo phụ trách bóng ở mảng sân này nhé. Cố lên, tôi tin ở cậu.

    Tôi giơ ngón tay cái về phía Smith đi kèm một nụ cười đủ cho Smith hiểu tôi tự tin làm "kẻ đóng thế" như thế nào.Vị trí nhặt bóng của tôi nằm ở phía gần ban chỉ đạo của đội nhà. Tôi thoáng thấy bóng dáng huấn luyện viên Billy của đội bóng đang ngồi trầm tư nhìn vào sân đấu nơi trận đấu sắp diễn ra. Có lẽ ông đang mưu tính chuyện gì đó cho đội bóng của ông, đội bóng yếu thế hơn ở trận đấu này. Trận đấu chuẩn bị bắt đầu và tôi dễ dàng nhận ra S.Gerrard, người tiền vệ thủ quân mẫu mực mà tôi hay nhìn trên TV bao lâu này, giờ mới được diện kiến bằng xương bằng thịt. Trận đấu đó diễn ra rất sôi nổi và hào hứng. Nó hay đến mức nhiều lúc tôi đã quên vai trò của một cậu bé nhặt bóng mà hùa theo dòng người sôi động hò hét cổ vũ đội nhà. Nottingham Forest dù đá rất hay trong trận đấu đó nhưng vẫn để thua 2-1 sau khi hết hiệp 1 do chênh lệch đẳng cấp. Các đòn đánh ăn miếng trả miếng của hai đội làm cho cầu trường không bao giờ ngớt những tiếng reo hò. Ai cũng biết ở Anh, bóng đá là phần không thể thiếu và ở Nottingham cũng vậy, người ta xem bóng đá bằng cả trái tim và nhiệt huyết của mỗi con người. Đội bóng dù có dở đến mấy cũng vẫn luôn được bao bọc bởi chính những điều đó từ phía các cổ động viên
    Khi trận đấu đang đi vào những phút cuối, bất giác tôi quay lại nói với giọng đầy bức xúc:
    - Thưa ngài huấn luyện viên, tôi không biết anh chàng tiền vệ da màu kia đá hay ở mức nào nhưng anh ta ham giữ bóng quá. Tôi nghĩ ngài nên thay anh ta ra dù anh ta vẫn rất khỏe, chúng ta cần một tập thể chứ không phải cá nhân xuất sắc, thưa ngài.
    Tôi biết rằng khi nói xong câu đó tôi đã bị “hố” hoàn toàn, nên vội quay mặt đi và mong sao câu nói đó không lọt vào tai của Billy. Tưởng mọi chuyện đã xong vì sau 5 phút không thấy ông ta nói gì, tôi đã thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục hướng mắt theo dõi những diễn biến cuối cùng của trận đấu.
    Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng nói của vị “thuyền trưởng” đó:
    - Cậu nói đúng cậu bé ạ. Fox, chuẩn bị thay người cho tôi. Rút anh chàng đó ra và thay một tiền vệ công vào cho tôi. Tôi nghĩ có lẽ Cohen là phù hợp.
    Tình thế trên sân đã khá hơn hẳn, liên tục sau đó là những đòn đánh dồn ép vì đội chủ nhà có sức trẻ và khát khao cống hiến hơn. Bàn thắng phút bù giờ là thành quả tuyệt vời cho họ và họ xứng đáng có nó. Có lẽ, trên sân Anfield mọi việc sẽ vất vả hơn nhưng tôi biết đây là chiến công lớn vì Liverpool là đội bóng hàng đầu nước Anh.
    Cuối trận đấu, tôi cố lảng tránh vị Billy để rời khỏi sân sau sự cố lỡ mồm từ lúc còn trong trận và phần cũng muốn đi kiếm S.Gerrad để xin chữ ký. Nhưng nỗ lực bất thành, tôi bị tóm lại và vị huấn luyện viên đó nói với tôi:
    - Cám ơn cậu vì tình huống đó. Ta cũng nghĩ như cậu từ giữa hiệp nhưng cậu ta luôn xông xáo trên mọi tình huống nên ta cũng chưa muốn rút ra, đến thời điểm khi hai bên đã thấm mệt thì đó là điều nên làm phải không nào. Nhưng cậu có tố chất đó, có muốn theo nghiệp của ta không, con trai. (So cool…)
    Sững sờ trước lời nói đó, tôi hơi ngượng ngùng và nói rõ là mình đang theo học quản trị kinh doanh, chưa bao giờ dám thử sức và hẹn nếu có duyên thì học xong sẽ tính. Đang thao thao bất tuyệt thì vị huấn luyện viên ngắt lời tôi rất lịch sự:
    - Cậu bé, giờ ta phải trả lời phỏng vấn về trận đấu, nhưng cậu nên nhớ quản lý bóng đá cũng gần giống quản trị doanh nghiệp. Bóng đá hiện đại cho phép người quản lý được như thế. Là một nhà quản lý bóng đá giỏi, cậu sẽ làm được tất cả các lĩnh vực kinh doanh khác, ta chắc đấy. Tìm ta nếu cậu cần, đây là số của ta.
    Trên đường về nhà, tôi cũng lấn cấn nhiều suy nghĩ về việc có trở thành huấn luyện viên hay không. Đúng lúc đó, ông bác của Laura gọi cho tôi:
    - Ta biết con đang suy nghĩ, nhưng ta nghĩ đó là cơ hội. Những điều ông ta nói với con đều là sự thật. Ta thấy con cũng có tố chất đó, hãy thử sức đi con trai.

    Bằng những lời động viên hết sức chân thành đó, vừa học trên lớp tôi đi tìm các khóa học huấn luyện viên bóng đá để tham gia dưới sự giúp đỡ của ông bác Laura. Có một chuyện chả ai ngờ. Tôi và Laura giờ cũng là một cặp vì sau khi được nhận vào làm tôi đã chủ động hơn với Laura và nhận thấy ở người con gái đó có nét gì đó rất giống mình và tôi có thể chia sẻ mọi thứ cho Laura, kể cả về đá bóng. Chẳng mấy chốc, việc học cũng gần xong. Năm cuối ở trường đại học, tôi cũng đã có chứng chỉ huấn luyện viên sơ cấp.
    Sau những bữa tiệc liên hoan ăn mừng ngày tôi đã tốt nghiệp, tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn đến công việc tương lại. Bốc phone lên, tôi gọi ngay cho Billy và nói rõ sự tình sau ngày định mệnh đó. Tôi cũng hỏi ý kiến ông về việc huấn luyện một câu lạc bộ bóng đá nhỏ. Ông nói tôi không việc gì phải đi đâu xa, thử thách đầu tiên của tôi là ở U18 Nottingham. Vừa làm công tác huẩn luyện, tôi đi học thêm chứng chỉ huấn luyện viên cao cấp và bắt đầu tham gia tư vấn chiến thuật cho đội một. Vì tôi và vị huấn luyện viên già kia có nhiều điểm tương đồng nên các chiến thuật được thông qua rất nhanh và đạt hiệu quả cao. Tuy nhiên đời không như là mơ…Một sự thay đổi từ thượng tầng của câu lạc bộ đã đẩy Billy ra khỏi sân bóng và bộ sậu làm việc cùng ông cũng vậy. Mỗi người đi mỗi ngả…Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy thất vọng vì điều này nhưng có lẽ đó mới là cuộc sống.
    Hai năm trôi qua, tôi trưởng thành hơn nhiều, tôi lập gia đình với Laura và định cư lại ở Anh, thỉnh thoảng mới về Việt Nam thăm nhà. Từ lúc Billy bị sa thải, tôi đi tìm nguồn vui trong kinh doanh chứng khoán và làm việc với một công ty thuế tại Nottingham. Một buổi chiều cuối tuần, khi đang đánh chiếc Mercedes của mình ra khỏi gara và chuẩn bị ra ngoài ăn tối cùng vợ con mình. Tôi nhận được một cuộc gọi của một “cố nhân” :
    - Vincent, tôi đã trở lại....
    Tôi nhận ra giọng nói đó. Là Billy, Billy lại quay lại dẫn dắt Nottingham. Tôi mời ông đến nhà tôi ăn cơm vào hôm sau đó. Nội dung cuộc trò chuyện xoay quanh việc chủ tịch mới mời ông quay trở lại và ông cũng muốn tôi quay lại với đội với tư cách huấn luyện viên đội trẻ. Tôi từ chối, đơn giản vì lúc này tôi đang có công việc ổn định và vì tôi nghĩ hiện tại chưa phải lúc tôi sẵn sàng quay lại với quản lý bóng đá chuyên nghiệp. Tôi cần thời gian.
    Nói là vậy, nhưng cuối tuần tôi vẫn lặng lẽ mua vé đến sân , ngồi một góc khán đài, hòa cùng dòng không khí háo hức của cổ động viên, theo dõi các trận đấu trên sân nhà của đội. Tôi nhận ra vài điểm yếu cần khắc phục nhưng tôi biết Billy cũng nhận ra điều này. Một ngày cuối năm, Billy gọi cho tôi nói ông cần nghỉ ngơi vì ông vừa đi khám bệnh thấy bệnh đau tim của ông dạo này xuất hiện với mật độ thường xuyên hơn. Ông đề nghị nhường lại ghế cho tôi trong một thời gian trị bệnh. Ít nhất cũng là 1 năm rưỡi. Ông nói đã đề bạt chuyện này lên chủ tịch và ngài chủ tịch cũng gần như đồng ý với đề bạt đó của ông....

    ....Hôm nay đứng ở ban công căn nhà nhìn về phía sân vận động The Citiground trong màn đêm lạnh lẽo, hút hết điếu thuốc, tôi bước vào giường thì thấy Laura đã tỉnh. Em biết tôi không ngủ được vì những suy nghĩ từ chiều của Billy. Em bước đến vòng tay qua người tôi ôm tôi thật chặt như muốn truyền lửa cho tôi. Tôi cũng ôm em và lặng lẽ hỏi em về việc Billy đề nghị. Em khẽ nói nhẹ vào tai tôi rằng:
    - Anh là người có khả năng mà. Hãy đi theo những gì trái tim anh mách bảo.

    Tôi ôm em trong lòng và thầm cảm ơn em trong giấc mơ trọn vẹn. Tôi sẽ chấp nhận thử thách này…

    Lần sửa bài viết gần nhất bởi LCH3101 : 14-06-2013 vào lúc 05:06 PM
    I don't know English .What is a signature ???:?????:

  4. #4
    Ngày tham gia
    24 Jul 2011
    Số bài viết
    6,237

    Từ: Một con đường huyền thoại

    dự cuối chuyện dc kết duyên cùng laura


  5. #5
    Ngày tham gia
    24 Jul 2011
    Số bài viết
    6,237

    Từ: Một con đường huyền thoại

    oạch, cmt trễ làm rước laura rồi mà có hình laura k vậy


  6. #6
    Ngày tham gia
    30 Aug 2006
    Đến từ
    TNT
    Số bài viết
    43

    Từ: Một con đường huyền thoại

    Nếu các bạn thấy ổn thì mình sẽ cố gắng viết tiếp...Vì bây giờ mới đến phần chuyên môn mà

    I don't know English .What is a signature ???:?????:

  7. #7
    Ngày tham gia
    30 Aug 2006
    Đến từ
    TNT
    Số bài viết
    43

    Từ: Một con đường huyền thoại

    Có đấy, gấu của mình mà sao lại không có được

    I don't know English .What is a signature ???:?????:

  8. #8
    Ngày tham gia
    15 Feb 2010
    Đến từ
    Đà Nẵng
    Số bài viết
    506

    Từ: Một con đường huyền thoại

    Laura nghe quen quen hình thư tên diễn viên jav :fa:
    Hóng phần chuyên môn và hình Laura


  9. #9
    Ngày tham gia
    30 Aug 2006
    Đến từ
    TNT
    Số bài viết
    43

    Từ: Một con đường huyền thoại

    Takizawa Laura. I think u mean her Maybe, dude Bởi vì vừa viết bài vừa fap nên là tư tưởng nó cứ chìm đắm vậy đấy.

    I don't know English .What is a signature ???:?????:

  10. #10
    Ngày tham gia
    25 Sep 2010
    Đến từ
    Emirates
    Số bài viết
    2,858

    Từ: Một con đường huyền thoại

    Vicentea3 vơ sừn 2 :mocmui1:


Qui định gửi bài

  • Bạn không thể lập chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi bài phản hồi
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết
  •