Share game FM24 (PC)
Trang thứ 4 trong tổng số 6 trang Trang đầuTrang đầu ... 23456 Trang cuốiTrang cuối
Hiển thị kết quả từ 31 tói 40 trong tổng số 52

Chủ đề: Tôi là Zlatan

  1. #31
    Ngày tham gia
    08 Apr 2010
    Đến từ
    Stamford Bridge
    Số bài viết
    224

    Từ: Tôi là Zlatan

    có ebook trên google. thớt dịch hay quá


  2. #32
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    Sản phẩm của ngày đầu tiên đi làm (lại) chán òm vì chả được làm gì, chỉ ngồi nhìn

    <Tiếp chương III>

    Tôi chưa bao giờ tin rằng mình sẽ được như ông mong muốn. Có lẽ cả đời tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể tưởng tượng được viễn cảnh một thằng nhóc làm đủ trò điên rồ trên đời, mơ ước trở thành một tay “có máu mặt” lại đi làm luật sư được. Và tôi cũng chưa bao giờ nhận được một lời khuyên đúng đắn nào từ cha mẹ, và còn nữa là: “Có cần phải giải thích cả mấy câu chuyện Thụy Điển này cho con không ?” Với ông thì chỉ có nhạc Slavơ, mấy lon bia, cái tủ lạnh rỗng và chiến tranh ở Balkan thôi. Nhưng thỉnh thoảng ông cũng dành thời gian nói chuyện về bóng đá với tôi và những lúc đó, tôi luôn cảm thấy rất hạnh phúc. Có một hôm ông nói những lời mà đến giờ tôi vẫn không thể nào quên:
    “Zlatan này, có lẽ đã đến lúc con chơi ở một CLB lớn rồi.”
    “CLB lớn là sao hả cha ?”
    “Một đội bóng mạnh, Zlatan ạ. Như Malmo FF chẳng hạn.”

    Lúc đó tôi không nghĩ mình hiểu ý ông. Có gì đặc biệt với Malmo FF vậy ? Hồi đó tôi không hiểu gì về việc này, nhưng tôi biết đội bóng này, bởi chúng tôi từng đối mặt với họ ở Balkan, và tôi nghĩ : Sao lại không nhỉ ? Nếu cha đã nói thế. Nhưng tôi không biết sân vận động ở đâu, hay bắt cử cái gì trong thành phố đó mà giúp ích cho tôi. Malmo không xa chỗ tôi sống, nhưng đó là cả một thế giới khác biệt. Đến tận hồi 17 tuổi, trước khi lần đầu đặt chân đến trung tâm thành phố, tôi không biết tí gì về đời sống ở đấy cả. Tôi cố gắng thuộc đường đến sân tập, đạp xe 30 phút với bộ quần áo trong túi, và tất nhiên, cực kỳ hồi hộp. Ở Malmo FF mọi thứ đều rất nghiêm túc. Nó không giống như tôi thường thấy : Tới và chơi bóng đi, bọn nhóc ! Ở đây chúng tôi phải trải qua thời gian thử việc và chọn vị trí. Ngay ngày đầu tiên tôi nhận ra rằng mình không hề giống những người khác, và tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý gói ghém hành lý và về nhà. Nhưng ngày thứ 2, HLV Nils nói với tôi :
    “Cậu được chọn vào đội”
    “Ông không đùa đấy chứ ? ”

    Hồi đó tôi khoảng 13 tuổi, và ở đội có vài gã nước ngoài, trong đó có cả Tony. Phần còn lại toàn bộ là người Thụy Điển, sống ở đâu đó Limhamn, khu nhà giàu. Ở đây tôi cảm thấy như mình vừa rớt từ sao Hỏa xuống, không phải chỉ bởi vì cha tôi không có một cái vila to sụ hay vì ông ấy không đến xem tôi chơi bóng, cách nói chuyện của tôi cũng rất khác biệt. Tôi chơi cá nhân, sẵn sàng đánh nhau ngay trên sân, giống như quả bom chỉ chực nổ. Có lần tôi bị nhận thẻ vàng vì la hét với đồng đội.

    “Cậu không được làm thế!” – trọng tài nói với tôi
    “ Cút mẹ ông đi ”, tôi đáp lại, và lĩnh thẻ đỏ.

    Mấy tay Thụy Điển bắt đầu bàn tán. Cha mẹ chúng muốn tôi rời khỏi đội, và tôi nghĩ đi nghĩ lại cả ngàn lần : tôi chẳng thiết quan tâm với bọn này. Và thế là tôi lại mang ý định đổi CLB và quyết định tập chơi taekwondo. Thật tuyệt, bóng đá cái khỉ gì.

    Có một gã ngu si là cha của một thành viên trong đội lập hẳn một danh sách các tội của tôi, nói là Zlatan phải rời khỏi đội, và mọi người đều phải ký vào cái danh sách này. Thế là họ cứ lải nhải về nó suốt : Zlatan không thuộc về nơi này, chúng ta phải tống cổ nó đi ! Ký đi !!!

    Tôi tức điên lên được. Tốt thôi, sau đó tôi đánh nhau với con trai tay đó. Nó chơi bẩn với tôi mấy lần, và cuối cùng tôi húc đầu thẳng vào nó. Nhưng sau đó hối hận, tôi đạp xe đến bệnh viện để xin lỗi.

    - Đó là một việc ngu ngốc, nhưng cái danh sách thì sao ?
    - Cút khỏi đây ngay !

    Còn HLV Ake Kallenberg thì chỉ liếc cái danh sách rồi nói : “ Cái thứ vớ vẩn gì thế ? ” Rồi ông quẳng nó qua một bên. Ake là người rất tốt. Hoặc tôi chẳng hiểu nổi tốt là thế nào. Ông ấy đóng đinh tôi lên ghế dự bị gần 1 năm trời ở đội một, và như bao nhiêu kẻ khác ông ấy nghĩ là tôi rê dắt bóng và la hét quá nhiều, có thái độ và cách cư xử không đúng mực. Tôi học được một điều hết sức quan trọng trong gần 1 năm này là nếu một tay như tôi được tôn trọng thì sẽ giỏi hơn gấp 10 lần Leffe Persson (Một gã Thụy Điển) và tất cả những người khác, nhưng hắn phải tập luyện gấp 10 lần bình thường, hoặc sẽ không có một tia cơ hội nào cả, đặc biệt khi hắn là một tay chuyên đi ăn cắp xe đạp.

    Tất nhiên là tôi nên học cách cư xử cho tốt hơn sau tất cả những việc đã xảy ra, thật tâm tôi muốn thế và tôi biết rằng mình chưa hẳn đã là “ hết thuốc chữa ”. Nhưng sân tập cách nhà tôi quá xa, những 7 km mà tôi lại thường phải đi bộ. Thỉnh thoảng nhiệt độ ngoài trời trở nên nóng bức, đặc biệt là khi tôi lại nhìn thấy một cái xe đạp. Có lần tôi bắt gặp một cái xe đạp màu vàng có mấy cái hộp xinh xinh, đột nhiên tôi nhận ra đó là xe chở thư. Thế là tôi đạp lòng vòng với thư từ của hàng xóm sau lưng, rồi sau đó để cái xe vào một góc khuất. Tôi không thích việc đi ăn trộm thư từ của người khác.

    Cũng có lúc cái xe mà tôi ăn trộm lại bị kẻ khác trộm mất, lúc đó tôi đứng ngoài cửa sân vận động, hình dung ra con đường dài dằng dặc về nhà, lại đang đói bụng và vốn chẳng phải là đứa kiên nhẫn gì, thế là tôi thó ngay một cái xe đạp mới toanh đang để ở ngoài phòng thay đồ. Tôi phá khóa như mọi lần. Đó là một cái xe rất tốt và tôi nhớ là mình rất thích nó, tôi cẩn thận để cái xe xa khỏi sân tập, để đảm bảo chủ xe không phát hiện ra. Nhưng 3 ngày sau, chúng tôi bị tập hợp lại. Như mọi lần, tôi luôn là kẻ đáng nghi trong những cuộc họp bất thường, bởi điều này chỉ xảy ra khi có vấn đề nghiệm trọng, và lúc đó tôi đột nhiên ứng xử rất thông minh : Cái xe này là của anh trai tôi, không phải của tôi.

    Hẳn các bạn cũng đoán được, cuộc họp này là về cái xe đạp của trợ lý HLV.
    “ Thế có ai thấy nó ở đâu không ? ”

    Không ai thấy nó cả. Tôi cũng không ! Ý tôi là, khi đang ở trọng tình cảnh như vậy, tốt nhất là đừng nói gì cả. Chẳng lẽ lại nói thế này : “Tôi xin lỗi, chỉ tại cái xe của tôi cũng bị lấy trộm nên tôi đành phải lấy của ông ! ” Nghe có vẻ ngu ngốc quá.

    Nhưng tôi thấy thật là tệ, tôi đã làm gì thế này ? Bất hạnh thay tôi lại đi ăn trộm xe của trợ lý HLV, mà thường thì bạn phải kính trọng các HLV của mình, hoặc nói cách khác, tôi nghĩ rằng cầu thủ thì phải nghe theo họ, học cách chơi, chiến thuật và tất cả cá thứ khác. Nhưng có lúc lại không nghe theo họ, tiếp tục dắt bóng và lừa bóng theo ý thích của mình. Triết lý của tôi là không nghe theo lời ai mà không hiểu nó có ý nghĩa gì. Nhưng ăn trộm xe đạp của họ ? Tôi không nghĩ nó bao hàm trong khái niệm đó. Tôi thấy lo lắng và cuối cùng tôi tiến đến phía vị trợ lý.
    “ Ông biết đấy ”, tôi nói. “ Tôi có mượn xe của ông một chút, tình huống lúc đấy khá là khó khăn . Chỉ một lần này thôi, mai tôi sẽ trả lại nó cho ông ”.

    Tôi toét ra một nụ cười lớn hết cỡ và tôi nghĩ là nó giúp tôi ít nhiều trong lần này. Nụ cười đã giúp tôi trong rất nhiều năm, và khi tôi cần một chút lạc quan thì chỉ cần một câu nói đùa cũng có thể giúp tôi đứng dậy. Tất nhiên điều đó chẳng hề dễ dàng. Tôi không chỉ đơn giản là con cừu đen. Nếu có cái gì biến mất, người ta sẽ nghi cho tôi đầu tiên. Họ nghĩ rằng tất phải như vậy, vì tôi là một thằng nhà nghèo. Khi mà những người khác sở hữu đôi giày đá bóng đầu tiên loại tốt nhất làm bằng da kangaroo thì đôi giày của tôi tới từ “ Ekohallen ” với giá 59 kronor (Khoảng 6 Euro), và giày kiểu đó được xếp thành đống bên cạnh quầy cà chua và rau quả, chuyện đơn giản là thế. Chúng nghĩ rằng tôi thật là rẻ rách khi đi một thứ như thế dưới chân.

    Khi đội đi tập huấn ở nước ngoài, các đứa trẻ khác đều dắt túi khoảng 2000 kronor (cỡ 200 Euro), còn tôi mang 20 kronor. Thỉnh thoảng cha tôi còn không trả được tiền thuê nhà để tôi có thể đi cùng đội, ông thà bị tống cổ ra ngoài đường còn hơn khiến tôi phải ở nhà những dịp như thế. Tôi rất biết ơn ông, nhưng thực tế tôi lại không được gần gũi với đám bạn ở đây cho lắm.
    “ Đi nào Zlatan, đi ăn pizza đi ! Làm cái hamburger nhé ! Mua cái này, mua cái kia…. ”
    “ Không, để lúc khác đi. Tớ không đói ! Để tớ ở đây một lát nữa ”.

    <Vẫn chưa hết chương III đâu ạ.... >

    Lần sửa bài viết gần nhất bởi Seikirrichi : 01-04-2013 vào lúc 11:11 PM

    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  3. #33
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    <Tiếp tục là chương III với MFF>

    Tôi cố gắng để phớt lờ những lời mời đó mà vẫn không để mất thể diện. Thật ra nó không phải là điều gì quá to tát nhưng đôi khi có những thứ mới mẻ đến vào những thời điểm « không an toàn chút nào ». Điều đó không có nghĩa là tôi muốn giống những người khác. Mà có lẽ cũng có một ít là như vậy ! Tôi muốn học vài lễ nghi xã giao như chúng, nhưng chủ yếu thì tôi xử sự theo lối riêng ; có thể nói đó cũng là một thứ vũ khí. Tôi đã chứng kiến những người cũng xuất thân từ nghèo khó như tôi cố gắng như thế nào để vươn đến đỉnh cao. Luôn có những thất bại dù họ có cố gắng đến bao nhiêu, và tôi nghĩ, mình nên làm khác đi, nên làm những điều thực sự thuộc về mình và phải cố gắng nhiều hơn nữa. Thay vì nói : « Tôi chỉ có 20 kronor », Tôi nói : « Tôi chẳng có gì cả, không có đến một cắc trong túi. » Nghe có vẻ chất hơn, điên hơn nữa, vì tôi là một thằng nhóc đến từ Rosengard, nên tôi-là-tôi. Đó trở thành chất riêng của tôi, và tôi càng cảm thấy hứng thú hơn với cái triết lý này theo thời gian, không quan tâm gì đến các thần tượng Thụy Điển thời bấy giờ.

    Có lúc chúng tôi phải đi nhặt bóng khi đội Một chơi, và trong một trận Malmo FF gặp IFK Goteborg, một trận đấu lớn, mấy thằng nhóc cùng đội tôi như phát cuồng, nằng nặc đòi chụp ảnh với các ngôi sao, đặc biệt Thomas Ravelli, và các anh hùng đã chiến thắng trong loạt sút penalty trong kỳ World Cup trước đó. Lúc đó tôi chưa bao giờ nghe đến tên anh ấy, và cũng chẳng buồn bàn luận về mấy chuyện đó. Tôi không muốn phản lại triết lý sống của mình, mặc dù tất nhiên tôi cũng xem kỳ World Cup đó (1994). Nhưng tôi là một thằng Rosengard, và tôi chẳng màng gì đến Thụy Điển. Tôi thích đội Brazil của Romario và Bebeto hơn, và cái duy nhất khiến tôi chú ý về Ravelli là cái quần đùi của anh ấy, nếu có dịp, tôi sẽ ăn trộm một cái.

    Ngoài ra chúng tôi còn được khuyến khích đi bán Binglotto (một loại xổ số Thụy Điển) để kiếm tiền cho CLB, và tôi chẳng hiểu người ta mua vé số để làm gì nữa, nhưng tôi vẫn cố gắng để bán chúng.
    « Xin lỗi vì đã làm phiền ông/bà, cháu là Zlatan. Ông/bà có mua xổ số không ạ ? »
    Nghiêm túc mà nói tôi làm cái việc này không tốt lắm. Tôi chỉ bán được 1 vé và dịp Giáng sinh tôi còn bán được ít hơn thế. Tôi không bán được tờ vé số nào và cuối cùng cha tôi phải mua giúp, quá bất công. Kinh tế nhà chúng tôi đã đủ khốn khó lắm rồi và không cần thiết phải đem thêm rác về nhà nữa. Tôi thấy việc này thật ngu ngốc, và không hiểu tại sao người ta lại có thể lợi dụng trẻ con để làm những cái việc thế này.

    Mùa giải đó là một năm thành công với đội chúng tôi. Chúng tôi có Tony Flygare, Gudmundur Mete, Matias Concha, Jimmy Tamandi, Markus Rosenberg và đặc biệt là tôi. Đó đều là những cầu thủ giỏi, và tôi chơi cũng ngày càng tốt hơn, nhưng đâu đó vẫn có tiếng léo nhéo, chủ yếu là từ các quý phụ huynh, họ không chịu hiểu. « Nó lại bỏ vị trí kìa », họ ca cẩm. « Nó lại dắt bóng rồi ! » « Thằng nhóc không thích hợp với đội ! » Mấy lời đấy làm tôi muốn lộn mửa. Họ nghĩ họ là ai mà dám đứng đó bình phẩm và phán xét tôi ? Có rất nhiều điều về tôi để làm chứng cứ rằng tôi nên bỏ bóng đá, tất nhiên chủ yếu toàn là bịa đặt. Nhưng tôi đã nghĩ rất lâu về việc chuyển CLB lần nữa. Tôi không có cha ở bên để bảo vệ tôi hay mua cho tôi những bộ quần áo đắt tiền. Tôi phải tự làm mọi việc một mình, và ở bất cứ đâu thì mấy lão già Thụy Điển và lũ cậu ấm đấy luôn nghĩ rằng tôi đang làm điều sai trái. Phát điên lên được !
    Hơn nữa tôi làm việc không biết mệt, tôi luôn luôn phải làm một cái gì đó. Và tôi cần một điều gì đó mới mẻ.

    Johnny Gyllensjo, HLV đội 1 được biết về những việc này và nói trước toàn đội. « Đâu phải cậu nhóc nào cũng ngoan ngoãn hiền lành được, chúng ta đang để mất một tài năng lớn đấy ! » Cha tôi đã thay tôi ký hợp đồng chuyên nghiệp, tôi kiếm được khoảng 1,500/tháng và đó là động lực lớn để tôi tiếp tục nỗ lực hơn nữa. Như đã nói, không phải tôi không thể làm việc được với ai. Tất cả chỉ là do họ không bao giờ lắng nghe ! Chỉ cần lắng nghe tôi thôi.

    Tôi tập luyện rất chăm chỉ, cố gắng xử lý bóng càng ít chạm càng tốt. Nhưng tôi không thể tỏa sáng như trước, phải nói như vậy. Tony vẫn được đánh giá cao hơn tôi, và tôi cố gắng tận dụng tất cả những kiến thức có thể để ít nhất có thể chơi tốt như cậu ta. Phương châm chơi bóng của chúng tôi ở MFF là mô phỏng lối chơi bóng và lừa bóng của Brazil. Chúng tôi cố gắng đi bóng qua đối phương, cũng hơi giống với hồi tôi còn quần thảo trên cái sân chơi ở nhà mẹ, và giờ đây khi đã có máy vi tính, chúng tôi được xem các động tác mà Ronaldo và Romario đã từng làm, tập theo nó đến khi kỳ đúng mới thôi. Trước đây chúng tôi quen với kiểu đẩy bóng mạnh, nhưng người Brazil lại đưa bóng nhẹ nhàng và chúng tôi lại phải tập đi tập lại nhiều lần, thậm chí áp dụng trong các trận đấu. Có rất nhiều người trong đội chúng tôi thành thục cách chơi bóng này, nhưng tôi thậm chí còn đi một bước xa hơn. Tôi cố gắng đào sâu hơn các động tác, chỉnh sửa cho thật chính xác từng chi tiết nhỏ nhất. Tôi cứ như bị ám ảnh bởi các động tác đó, bởi trước đến giờ các pha lừa bóng luôn là công cụ để tôi chứng tỏ bản thân, tôi dắt bóng, cố không màng gì đến những tiếng la ó của các HLV và đám phụ huynh. Tôi không thể thích nghi được với cái kiểu này. Tôi luôn muốn khác biệt, muốn chứng tỏ cho họ thấy rằng tôi còn có thể chơi tốt hơn nữa. Nhưng không phải mọi thứ cứ thế suôn sẻ. Có lúc nó khiến tôi thấy bị tổn thương, và thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cha mẹ tôi. Đời có quá lắm thứ cần phải được dọn dẹp.

    Hồi ở trường Sorgenfri, họ cắt cử hẳn một giáo viên giám sát riêng tôi. Tất nhiên, tôi thấy cực kỳ khó chịu. Có thể tôi là đứa cứng đầu nhất lớp, nhưng một giáo viên giám sát riêng thì quên đi. Tôi đạt điểm khá trong các môn tiếng Anh, hóa học và thể dục, tôi cũng chẳng phải là một thằng du côn, thậm chí còn không hút thuốc lá. Tôi chỉ hay làm những trò nghịch dại thôi. Những họ đã từng nói đến việc gửi tôi đến trường giáo dưỡng. Họ muốn cô lập tôi, và làm tôi cảm thấy mình như một UFO thứ thiệt, và châm ngòi cho quả bom nổ chậm trong người. Có cần thiết phải nói là tôi luôn học rất tốt trong giờ thể dục không nhỉ ? Có thể tôi không tập trung học trong lớp và hầu như không có kiên nhẫn ngồi đọc sách, nhưng tôi lại có thể rất tập trung khi đá một quả bóng, hay một quả trứng.

    Một hôm trong lớp học thể dục, cái bà giáo viên đó đứng quan sát từng cử chỉ của tôi. Bà ta cứ nhìn chòng chọc làm tôi hết sức khó chịu, thế là tôi sút thẳng quả bóng vào đầu bà ta. Choáng váng, bà ấy chỉ dám nhìn tôi, rồi gọi choc ha, bảo rằng muốn nói chuyện về việc áp dụng liệu pháp tâm lý và trường giáo dưỡng, và các bạn biết không, nói chuyện với cha tôi chẳng bao giờ là điều dễ cả. Với ông, không ai được nói xấu con mình, đặc biệt là với một bà giáo vốn chẳng dạy tôi môn nào. Ông điên lên, xông tới trường với cái vẻ bất cần đời hết sức cao bồi của mình : « Bà là ai ? Sao dám gọi tôi đến đây mà nói là con tôi cần liệu pháp tâm lý ? Bà mới là người cần trị liệu đấy. Con tôi hoàn toàn bình thường, nó là một đứa trẻ ngoan, còn các người, cút hết đi ! »

    Ông đúng là một người đàn ông Slavơ có máu điên và lòng tự cao trong người, một thời gian sau, bà giáo đó biến mất. Tôi lấy lại sự tự tin, nhưng xét tổng thể mà nói thì : Một giáo viên chỉ để giám sát tôi. Nó làm tôi thấy rất bực mình. Cố nhiên tôi không phải là một học sinh mẫu mực, nhưng lẽ ra họ không nên tách riêng một đứa trẻ ra khỏi tập thể bằng cách đó. Không nên chút nào !

    Bây giờ nếu có kẻ nào dám cả gan đối xử với Maxi và Vincent như thế, tôi cũng sẽ làm cho ra đầu ra đũa. Tôi thề là sẽ như vậy, và tôi sẽ làm rùm beng hơn cha tôi ngày trước nhiều, bởi sau đó, người ta vẫn đối xử với tôi như một đứa lạc loài, điều này khiến tôi rất khổ tâm. Dù xét về lâu dài, nó giúp tôi mạnh mẽ hơn. Khi tôi nhận ra được điểm này, tôi đã trở nên cứng rắn như một người chiến binh đích thực, nhưng hồi đó, tôi thấy mình thật lẻ loi.

    Tôi nhớ có lần mình hẹn hò với một cô gái. Tôi không tự tin lắm khi đứng trước phụ nữ, nhưng cô ta nghe nói anh chàng này từng có hẳn một giáo viên giám sát, nghe có vẻ « kool » đấy ! Tôi hỏi số điện thoại của cô ta và mọi thứ diễn ra thật là ngọt ngào ! Cô ấy khá đẹp, tôi thấy vậy, và tôi quyết định mở lời :
    « Bạn có muốn đi đâu đó sau khi tan học không ? »
    « Tốt thôi », cô ấy đáp.
    « Đến Gustav nhé ? »
    Gustav Adolf là một quảng trường ở Malmo, và tôi nghĩ rằng cô ấy thích cái ý tưởng này. Nhưng khi tôi đến, chẳng thấy cô ấy đâu. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, vì đấy không phải là khu nhà tôi và tôi thấy rất không an toàn. Sao cô ấy không tới ? Cô ấy không thích mình nữa sao ? Một phút, hai phút, rồi mười phút trôi qua, tôi không thể đứng đó thêm một giây nào nữa. Đấy đúng là tình huống hài hước nhất đời. Tôi đã nghĩ cô ấy chỉ đùa cợt với mình thôi, chứ ai lại muốn hẹn hò với một thằng như tôi chứ ? Thế là tôi đi về nhà, tự nhủ không quan tâm đến cô ấy nữa, mình sẽ trở thành một ngôi sao bóng đá. Sau này tôi biết mình đã mắc một sai lầm ngu ngốc, xe bus của cô ấy bị trễ bởi tay tài xế tự dưng lên cơn thèm thuốc lá. Cô ấy đến ngay sau khi tôi bỏ đi và cũng thấy rất thất vọng về tôi – như tôi nghĩ về cô lúc đấy.

    <Hết chương III>



    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  4. #34
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    Tiếp chương IV nào tuy nhiên xin nhắn với một bạn/anh/chị/em/chú/bác nào là khi copy xin ghi rõ nguồn fm-vn.com hoặc nhắn 1 tiếng trên thớt này, hoặc fb hoặc tin nhắn hoặc gọi điện nếu thừa tiền, dù đăng lên 4rum tức là share cho mọi người cùng đọc nhưng xin bạn/anh/chị/em/chú/bác tôn trọng công sức của em ạ
    Have fun

    CHƯƠNG IV

    Tôi học cấp 3 tại trường Borgar – một trường năng khiếu bóng đá, điều này khiến tôi thấy rất háo hức. Giờ đây mọi thứ sẽ thay đổi ! Tôi sẽ nổi bật nhất trường, dù tất nhiên sẽ còn nhiều thứ ngáng chân, nhưng tốt thôi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.

    Tôi đã nhìn thấy những thằng « cậu ấm » ở trong đội, nhưng giờ đây tôi còn được gặp cả các « cô chiêu » và các thể loại quý tử khác nữa, những gã ăn mặc rất hợp thời, đứng ở góc đường, miệng phì phèo thuốc lá, nhìn rất là « chất ». Ở khu nhà tôi « thời trang » phổ biến là giày thể thao hay giày chạy bộ với cái mác to tướng của Adidas hoặc Nike, mà thế đã là ghê gớm lắm rồi nhé. Và thế là tôi cứ vác y nguyên cái kiểu đó đi vòng quanh trường. Cái mà tôi không bao giờ biết là Rosengard đã in đậm vào tâm trí tôi tự lúc nào, nó giống như một dấu ấn không thể xóa nhòa, như ảo ảnh về một bà giáo nào đó vẫn luôn quan sát từng cử chỉ của tôi vậy.

    Ở trường Borgar học sinh thường mặc áo hiệu Ralph Lauren và giày Timberland ! Thế thôi ! Trước đây hầu như tôi không bao giờ nhìn thấy một thằng nhóc nào mặc áo sơ mi, và tôi nhận ra tôi phải làm gì đó để « cải thiện tình hình ». Ở trường có rất nhiều cô gái xinh đẹp, và tôi không thể bắt chuyện làm quen với họ nếu cứ trông như một thằng nhóc bẩn thỉu được. Tôi nói chuyện này với cha và cuối cùng nó biến thành một cuộc cãi lộn. Tôi được một khoản hỗ trợ học tập (Trong suốt 3 năm học cấp 3, mọi đứa trẻ ở Thụy Điển đều được nhận một khoản tiền hỗ trợ học tập hàng tháng) từ Chính phủ, khoảng 795 kronor hàng tháng và với cha thì việc ông giữ và chịu trách nhiệm tiêu toàn bộ số tiền đó là hết sức bình thường. Tôi thì cố gắng đẩy mọi chuyện đi khác đi :
    « Cha biết là con không thể là một con mọt sách mà ! »

    Không hiểu làm sao mà ông lại đồng ý mới hay. Tôi được nhận phần tiền đó và một tài khoản ngân hàng. Tiền được chuyển đến vào ngày 20 hàng tháng và rất nhiều bạn bè của tôi đứng chực ở cửa nơi phát tiền từ 23:59 ngày hôm trước để đợi tiền, đứa nào cũng nghĩ : chắc tiền sẽ đến ngay lúc nửa đêm cũng nên ? Mười, chín, tám…. Tôi thấy có chút mệt mỏi. Nhưng đến sáng, cuối cùng tôi cũng có tiền trong tay và lập tức tôi đi mua một chiếc quần bò hiệu Davis.

    Thường tôi chọn mua những chiếc rẻ tiền nhất, hoặc đôi khi là những chiếc áo sơ mi đại hạ giá mua 3 cái với giá ngang 1 cái. Tôi cố gắng để thay đổi phong cách, nhưng vô dụng, tôi vẫn giống một gã Rosengard. Tôi cứ thấy những chiếc áo đó không hợp với mình. Trước đó tôi nghĩ cả đời mình sẽ mãi là một gã nhỏ con, nhưng chỉ trong mùa hè đó tôi cao lên tận 13cm chỉ trong vài tháng và tôi nghĩ lúc đó mình trông giống như một bộ xương di động vậy. Tôi cần phải làm mới mình, và lần đầu tiên trong đời, tôi tới trung tâm thành phố chơi, vào Burger King và đi khắp các quảng trường trong thành phố.

    Trong quãng thời gian này tôi cũng làm vài việc tệ hại hơn, bởi tôi cần những thứ đẹp đẽ, hoặc không thì sẽ chỉm nghỉm ở trường học mất. Tôi ăn cắp máy MP3. Ở trường chúng tôi có tủ đựng đồ bên ngoài lớp học được khóa bởi 1 cái khóa số nhỏ, và một thằng bạn nói cho tôi mã số tủ của một gã. Nhân lúc hắn không có ở đó tôi liền khoắng cái máy nghe nhạc, vừa đạp xe vừa nghe nhạc, cảm giác rất là thú vị. Nhưng thế vẫn không đủ để tôi trở nên nổi bật ở trường. Tôi vẫn là một thằng nhóc ổ chuột. Bạn tôi thì thông minh hơn, hắn cưa một cô bé con nhà khá giả, đánh bạn với anh trai cô bé đó và sau đó mượn quần áo để diện. Một trò rất hay, mặc dù không phải lúc nào cũng thực hiện được. Chúng tôi rốt cuộc vẫn là những đứa trẻ ổ chuột, khác biệt với cái xã hội thượng lưu kia. Nhưng nói gì thì nói, bạn tôi có những bộ quần áo đắt tiền và cô bạn gái xinh xắn, còn tôi có bóng đá, cũng tốt.

    Nhưng những điều tốt đôi khi chẳng đi cùng nhau. Tôi được chọn vào đội trẻ chính thức và chơi cùng với những người lớn hơn mình 1 tuổi, cũng có thể nói đấy là một thành công. Chúng tôi có thể nói là một trong những đội tốt nhất Thụy Điển ở cùng lứa tuổi. Nhưng tôi lại phải ngồi dự bị, và đó là quyết định của Ake Kallenberg. Một HLV tất nhiên có thể cho bất cứ cầu thủ nào trong đội ngồi dự bị khi ông ấy muốn, nhưng tôi nghĩ cái này chỉ có trong bóng đá. Mỗi khi được vào sân, tôi chơi không tệ và thường ghi bàn, nhưng có điều gì đó không ổn.

    Mọi người nói rằng tôi không đóng góp nhiều cho lối chơi của cả đội. « Những đường dắt bóng của cậu không khiến thế trận tốt hơn ! » Tôi nghe câu đó cả trăm lần, và tôi cảm thấy vài điều bóng gió : Nhóc Zlatan này, nó không bị mất cân bằng tính cách chứ ? Không có bản hạch tội nào nữa, nhưng người ta còn đi xa hơn, và sự thật là : tôi rất hay la mắng đồng đội, hay gào thét và nói quá nhiều trên sân, thậm chí có người nói rất có khả năng tôi sẽ đánh cả khán giả. Thật ra thì những điều đó không quá nghiêm trọng, nhưng sự thật là tôi nóng tính và lối chơi quá khác so với các cầu thủ khác. Tôi không thực sự thuộc về MFF, rất nhiều người đã theo dõi và đều nói thế.

    Tôi nhớ là trong giải vô địch thiếu niên Thụy Điển, chúng tôi tiến vào vòng knock out và đó thực sự là một sân chơi lớn. Nhưng Ake Kallenberg không chọn tôi vào danh sách thi đấu, thậm chí ông ấy còn không điền tên tôi vào danh sách dự bị. « Zlatan bị chấn thương », ông ấy nói thế với mọi người và khi biết điều đó, tôi bật thẳng dậy. Ông ấy có ý gì ? Tôi hỏi :
    « Ông đang nói gì thế ? Sao ông lại có thể nói ra lời như vậy được ? »
    « Cậu bị chấn thương », ông ấy nhắc lại và tôi không tin vào tai mình. Sao ông ấy lại đối xử với tôi như thế khi đội đang chơi ở giải vô địch thiếu niên.
    « Ông chỉ cần nói bởi vì ông không muốn thấy tôi tới sân và chơi bóng thôi. »

    Nhưng không, thật sự là ông ấy nghĩ tôi bị chấn thương và điều này khiến tôi nổi đóa. Một bầu không khí khác lạ đang hình thành ở trong đội, nhưng chẳng ai nói với tôi nó chính xác là gì, bởi không ai đủ trưởng thành để hiểu và cắt nghĩa cho tôi. Năm đó đội thiếu niên MFF giành chức vô địch mà không có tôi và điều này không khiến tôi thấy tự tin hơn. Tất nhiên tôi đã thốt ra những lời khó nghe, giống như khi giáo viên tiếng Ý đuổi tôi ra khỏi lớp, tôi nói với ông ấy : « Tôi không thèm học ông làm gì, đằng nào tôi cũng sẽ học môn này khi trở thành cầu thủ chuyên nghiệp ở Ý. », cứ y như lời tiên tri, hài thật. Trở lại vấn đề ở MFF, lúc đó tôi không tin chuyện này có thật. Chẳng lẽ tôi thậm chí không đủ tầm để chơi cho đội trẻ sao ?

    Trong thời giản này đội hình chính thức của Malmo FF đang gặp rất nhiều vấn đề. Đội Malmo FF trước giờ vẫn luôn được đánh giá là mạnh nhất Thụy Điển, thậm chí họ hoàn toàn thống trị giải vô địch quốc gia trong suốt những năm 70. Họ từng lọt vào đến tận trận Chung kết Champions League. Nhưng thời kỳ này có ai từ đội trẻ có tên trong đội hình chính cả, bởi Ban lãnh đạo đội bóng khi ấy thích lấy những cầu thủ từ các CLB tầm cỡ khác hơn. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Với những ai không hiểu được lý do thật sự, thì đơn giản CLB đã bị tuột dốc. MFF từng thống trị ngôi đầu, giờ đây phải nếm trải nỗi đắng cay của việc bị xuống hạng. Họ chơi rất tệ, còn kinh tế đội bóng thì khủng hoảng trầm trọng, họ không còn tiền để mua thêm cầu thủ và như vậy những cầu thủ đang được đào tạo ở đội trẻ cuối cùng cũng có cơ hội, và bạn có thể tưởng tượng được là các cầu thủ trẻ đó đã bàn tán về điều đó thế nào. Ai sẽ là người được chọn ? Nó ? Hay là thằng kia ?

    Và câu trả lời là Tony Flygare, hiển nhiên rồi, cùng được chọn với cậu ấy là Gudmundur Mete và Jimmy Tamandy. Họ còn chẳng thèm cân nhắc đến tôi, bởi tôi có lẽ là sự lựa chọn cuối cùng. Tôi nghĩ thế, và hầu hết mọi người cũng nghĩ thế. Nói tóm lại, chẳng có gì để mà hy vọng cả. Đến HLV đội trẻ còn bắt tôi ngồi dự bị thì hà cớ gì đội chính thức lại chọn tôi cơ chứ ? Có mà nằm mơ ! Tất nhiên tôi không hề kém hơn Tony, Mete hay Jimmy, nhưng tôi không có nhiều cơ hội để chứng tỏ mình. Thế vấn đề này là sao ? Họ đang làm gì vậy ? Có cảm tưởng mọi người đang cố trù dập tôi và điều này càng củng cố vào điều tôi tưởng tượng là có sự sắp đặt mờ ám nào đó đằng sau.

    Nhiều khi với một đứa trẻ, chúng rất thích trở nên khác biệt và nổi trội hơn so với đám còn lại, nhưng về lâu về dài thì nó sẽ lại phản tác dụng. Trong thời kỳ khó khăn mọi người chắc hẳn sẽ không thích có một gã người nước ngoài với một cái đầu bất bình thường và luôn xử sự điên khùng kiểu Brazil. MFF là đội bóng lớn, trong suốt thời kỳ hoàng kim của mình, tất cả các cầu thủ đều tóc vàng (!), xử sự phải phép và luôn nói về những điều tốt đẹp, và cũng không có quá nhiều cầu thủ nước ngoài chơi trong đội. Ờ, Yksel Osmanovski cũng từng chơi ở đây, gã này cũng xuất thân từ Rosengard, sau này chơi rất hay ở Bari, thực sự rất hay. Không, không, chẳng có đội hình chính nào dành cho tôi cả. Tôi vẫn đang trong thời hạn hợp đồng nghiệp dư, và sẽ phải hài lòng với điều đó và đội U20. Đội U20 là cái gì đó mà tôi đạt được qua những đầu tư đặc biệt về bóng đá ở trường Borgar (*Chú thích : Ở đây không phải đội U20 Thụy Điển). Đội trẻ giờ chuyển thành lứa 18 tuổi, còn ở U20 thì 20 tuổi là mức tuổi tối đa được tham dự.

    Không có nhiều người trong chúng tôi được chuyển vào đội này, thậm chí không đủ để lập một đội. Nhưng lý do để ngăn chúng tôi không rời đội là chúng tôi thường xuyên có cơ hội chơi với đội hình 2 và qua đó được chơi với các đội bóng ở giải hạng Ba. Chẳng có gì đặc biệt, nhưng đó là cơ hội để tôi tỏa sáng.

    Cũng thỉnh thoảng chúng tôi được tập với đội hình chính, và như thường lệ, tôi lại làm một gã lạc loài. Thường thì một cầu thủ trẻ không nên thể hiện những đường dắt bóng quá phức tạp trong những dịp như vậy, họ sẽ được khuyến khích xử sự như một cậu bé ngoan ngoãn. Nhưng tôi nghĩ : Sao phải thế, mình có cái gì để mà mất đâu ? Tôi dắt bóng, và tất nhiên sau đó nhận lại mấy lời xì xào. « Nó nghĩ nó là ai thế ? » đại loại vậy. Tôi lầm bầm : « Kệ xác chúng mày ! » và lại tiếp tục. Tôi dắt bóng, tỏ ra cứng rắn và thỉnh thoảng HLV đội 1, Roland Andersson lại theo dõi tôi.

    Ban đầu thì trong óc tôi hiện ra đủ thứ hy vọng : Ông ấy có nghĩ mình đủ giỏi không nhỉ ? Nhưng điều này đã biến đổi nhanh chóng bởi cái thực tế đang diễn ra xung quanh mình. Một lần khác khi tôi nhìn thấy ông ấy trên sân, tôi đã nghĩ : Chắc có ai đã than vãn với ông ta, chắc hẳn có nhiều điều phàn nàn về tôi lắm. Vào thời điểm đó tôi càng lúc càng thất vọng với bóng đá, mà tôi cũng chẳng giỏi cái gì khác hơn, đặc biệt là học hành. Ở trường tôi luôn thu mình, cảm thấy bất an, có thể nói tôi đến trường chỉ để ăn trưa. Tôi ăn như điên, chẳng chú ý gì đến xung quanh. Tôi lơ là hơn việc học, và kết quả là bị trượt bài thi tốt nghiệp cấp 3, điều này gây ra thêm cả tá rắc rối ở nhà nữa.

    Thời gian này có cảm tưởng như tôi đang đứng trên một bãi mìn vậy, tôi cố gắng tránh xa các rắc rối và chỉ làm những cú lừa bóng của mình ở sân chơi gần nhà. Trong phòng tôi có một tấm hình của Ronaldo. Tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, không chỉ bởi cái cách anh ấy vượt qua tất cả và ghi bàn trong các kỳ WC, đối với tôi, Ronaldo thực sự tuyệt vời dù nhìn theo góc độ nào đi nữa. Anh ấy là mẫu cầu thủ mà tôi rất muốn noi gương, một người có thể tạo ra khác biệt. Một tuyển thủ quốc gia Thụy Điển, vậy thì sao ? Ở đội đó chẳng có một siêu sao nào, không ai trên thế giới bàn tán sôi nổi về đội bóng đó. Ronaldo là người hùng của tôi, tôi học cách anh ấy ghi bàn, cố gắng tìm hiểu lối đi bóng của anh ấy và tôi cảm thấy mình đang chơi tốt hơn rất nhiều, như đang nhảy múa với trái bóng vậy.

    Thế nhưng điều đó mang lại cái gì cho tôi ? Chẳng gỉ cả. Thế giới vốn bất công, và những gã như tôi chẳng có cơ hội để trở thành một ngôi sao bất kể tài năng của tôi đến đâu. Vấn đề là như vậy đấy. Tôi thất vọng toàn tập, cố gắng tìm ra một hướng đi khác nhưng lại không đủ kiên nhẫn để đi đến cùng. Thế là tôi chỉ biết cứ tiếp tục chơi bóng thôi. Một hôm, Roland Andersson xem tôi chơi bóng ở sân tập số 1 cùng đội Malmo U20. Nó là một sân cỏ ngay bên ngoài SVĐ Malmo nhưng giờ đây không còn nữa. Sau đó tôi nghe thấy Roland Andersson muốn nói chuyện với tôi. Tôi thấy mình run bắn lên và bắt đầu nghĩ : Tôi lại bị khui tội ăn cắp xe nữa à ? Hay tôi túm đầu ai đó mà không nhớ chăng ? Tôi hình dung ra tất cả những thứ tồi tệ mà mình đã làm và nhận ra là cái danh sách đó quả thật quá dài. Nhưng tôi không hiểu tội nào đã bay đến tai ông ấy, và thế là tôi lại biên soạn ra cả trăm lời xin lỗi khác nhau. Roland là một người đàn ông to lớn, có giọng trầm, ông ấy cực kỳ nghiêm khắc, điều hành và trấn áp mọi người trong phòng thay đồ. Tim tôi như muốn rụng ra.

    Tôi nghe nói Roland Andersson từng là thành viên ĐTQG Thụy Điển chơi ở WC tổ chức tại Argentina (1978). Ông ấy không phải là ngôi sao duy nhất xuất thân từ MFF chơi trong thời hoàng kim ấy. Ông ấy là một cựu tuyển thủ quốc gia, một người được trọng vọng, và giờ đây ông đang ngồi sau cái bàn, không hé đến nửa nụ cười. Ông ấy có vẻ cực kỳ nghiêm túc, như thể ông đang chờ nghe lời thú tội vậy.
    « Roland, có chuyện gì thế ? Ông muốn nói chuyện gì ? »
    Tôi luôn tỏ ra hơi lấc cấc, đấy là thói quen từ lâu, và nó giúp tôi không tỏ ra yếu ớt.
    « Ngồi xuống đi. »
    « Được rồi, bình tĩnh nào. Tôi dám chắc là không ai chết cả. Tôi hứa đấy. »
    « Zlatan, đã đến lúc cậu ngừng chơi với mấy thằng nhóc đó rồi. »
    Sao lại là « mấy thằng nhóc » ? Ông ấy đang nói về điều gì nhỉ, - tôi nghĩ, và tôi có làm gì mấy thằng nhóc đâu ?
    « Sao lại như vậy », tôi nói. « Ông có đang ám chỉ đến ai đó cụ thể không vậy ? »
    « Đến lúc cậu chơi với những người đàn ông trưởng thành rồi. »
    Tôi vẫn không hiểu.
    « Sao kia ? »
    « Chào mừng đến với đội hình 1, nhóc con. » ông nói tiếp, và thú thật là tôi cấm khẩu luôn vì bất ngờ. Cảm giác cứ như là tôi đang bay lơ lửng trên không vậy, và tôi đoán là hôm nay khi sau lấy một cái xe đạp mới, tôi sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất cái thành phố này.


    <hết chương IV, chuẩn bị tiếp tục với Chương V...>

    Lần sửa bài viết gần nhất bởi Seikirrichi : 22-04-2013 vào lúc 09:20 AM

    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  5. #35
    Ngày tham gia
    29 Aug 2006
    Đến từ
    www.fm-vn.com
    Số bài viết
    6,093

  6. #36
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    cả chương IV mình edit luôn vào post trước nha vì đoạn còn lại khá là ngắn


    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  7. #37
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    Thư giãn tiếp sau đợt nghỉ và chuẩn bị nghỉ tiếp nào

    CHƯƠNG 5

    Ở Malmo có một nơi chúng tôi gọi là Milen – tức là « Dặm đường », (mà thực tế nó phải dài đến cả chục cây số) đó là một con đường dài dằng dặc. Chúng tôi phải chạy từ sân vận động tới nhà máy nước Trung tâm, dọc theo phố Limhamn, qua mấy ngôi nhà sang trọng có mặt tiền hướng ra biển, tôi nhớ đặc biệt có một ngôi nhà được sơn màu hồng, trông rất đẹp và tôi thầm nghĩ : Wow, không biết ai sống ở đây nhỉ ? Tôi cứ nghĩ không biết những người đó giàu đến cỡ nào.

    Chúng tôi tiếp tục chạy tới Kungsparken, qua một đường hầm, tới trường Borgar, đó là thời điểm hoàn hảo để tất cả những cô gái lẫn lũ công tử nhìn thấy tôi. Tôi thấy mình như đang làm tiêu điểm chú ý, đúng là một cuộc báo thù ngọt ngào. Tôi đây này, thằng nhóc Rosengard bẩn thỉu thường xuyên xấu hổ khi nói chuyện với một cô gái, giờ đây đang tập chạy với những người đàn ông thực sự ở MFF như Mats Lilienberg. Thật tuyệt vời, và tôi cố gắng tạo ra một lịch chạy cho mình. Ban đầu tôi chạy nhanh, tôi là người mới ở đội hình 1 và tôi muốn cho mọi người thấy mình có thể làm gì. Nhưng sau này tôi hiểu : Điều quan trọng nhất là phải gây ấn tượng với mọi người trong đội.

    Thế là tôi, Tony và Mete đã bày ra đủ trò gian lận. Chúng tôi chạy khoảng 4km đầu tiên. Nhưng khi tới đường Linhamn chúng tôi lẳng lặng rời khỏi hàng khi cả đội chạy qua bến đỗ xe buýt. Chúng tôi luôn chạy cuối cùng nên dễ dàng bắt xe bus mà chẳng ai để ý tới. Tất nhiên sau đó chúng tôi cười như điên. Rất là thú vị. Nhưng chúng tôi phải nấp đi khi xe bus vượt qua những người khác trong đội. Tất nhiên mọi người sẽ thấy không thú vị gì khi bắt gặp chúng tôi đang ngồi trên xe bus rồi. Chúng tôi nhảy khỏi xe bus ở cuối đường, hoàn toàn khỏe khoắn vì được nghỉ ngơi và cách những người khác một quãng khá xa, nấp vào một góc. Khi cả đội chạy qua chúng tôi lại chạy thật nhanh lên phía hàng đầu và thế là lại có cơ hội ra oai với đám ở trường. Bọn con gái sẽ nghĩ : « Wow, mấy anh chàng này khỏe thật đấy. »

    Có một hôm khi đang chạy trên Milen, tôi nói với Tony và Mete : « Cái trò chạy này ngu ngốc thật. Thà tao đi ăn trộm 1 cái xe đạp còn hơn. » Tôi nghĩ là bọn nó cảm thấy hơi lo lắng với ý tưởng đó. Bọn chúng không có kinh nghiệm về việc này, nhưng tôi chỉ cho chúng cách làm, lấy 1 chiếc và bỏ 2 đứa lại trong nhà để xe. Nhưng những lần khác thì tôi lại không thể kiểm soát nổi. Tôi được tiếng là không cẩn thận, còn Tony thì lại là một thằng ngốc. Nó bắt đầu xem phim « người lớn », thuê ván trượt và mua chocolate thay vì tập chạy, và thế là chúng tôi ngồi đó, gặm chocolate khi mà những người khác đang miệt mài chạy trên Milen.

    Phải nói rằng tôi thấy rất mừng khi mà Roland Andersson chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi, mà thật ra ông ấy có không chấp nhận thì tôi cũng chẳng thể biết được. Roland là mẫu người lạnh lùng, ông cho rằng chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ. Tất nhiên, ông ấy vẫn thỉnh thoảng nói chuyện với chúng tôi : « Có chuyện gì với thằng nhóc Zlatan này thế ? Nó không biết khiêm tốn là gì à ? » Và tôi cũng được nghe lại những câu : « Nó dắt bóng quá nhiều, chẳng nghĩ gì đến toàn đội cả. » Điều đó đúng, tôi thừa nhận. Tất nhiên tôi còn trẻ và còn rất nhiều thứ phải học hỏi. Nhưng đôi khi có những lời nói khiến tôi thấy rất khó chịu. Các cầu thủ luôn cảm thấy mình cần phải cạnh tranh, và tôi không chỉ biết có mấy trò gian lận, trái lại tôi tập luyện rất hăng là đằng khác. Thậm chí cảm thấy tập với đội chưa đủ, tôi tiếp tục tự tập ở sân chơi khu nhà mẹ hàng giờ liền. Tôi có phương pháp tập của mình, đó là tôi tới một khu khác ngoài Rosengard, và nói với bọn trẻ ở đó : « Tao thách tiền đứa nào đủ sức lấy bóng của tao. » và thế là nó không còn đơn thuần là trò chơi nữa. Nó khiến tôi phải bảo vệ quả bóng bằng tất cả khả năng của mình, và qua đó, kỹ thuật của tôi được nâng cao đáng kể.

    Khi mà không chơi với bọn trẻ ở ngoài đường, tôi thường chơi điện tử. Tôi có thể ngồi lì suốt 10 tiếng đồng hồ, và thường tìm ra cách để thắng bất cứ trò nào giống như cách tôi vẫn áp dụng ngoài đời. Cái đồng hồ cũng tròn như quả bóng mà (*). Việc tập luyện ở MFF cũng chẳng dễ dàng gì, có thể cũng bởi tôi chơi một mình nhiều quá. Nó giống như họ đang có những vấn đề mà chính họ cũng không thể hiểu được. Ý tôi là những đường chuyền bóng của tôi đều có vẻ tệ và phải nghe những điều như phải làm thế này thế kia trong các tình huống khác. Tôi – với cái máu điên Rosengard trong người, như tới từ hành tinh khác vậy. Lúc mới tập với đội 1, chủ yếu là các trận đấu tập giữa những cầu thủ lớn tuổi hơn với đám trẻ. Chúng tôi, đám trẻ hơn, phải tập cách chấp nhận và sẵn sàng trong mọi tình huống tồi tệ. Như tôi thấy thì điều này khá là nực cười, và không khí trong phòng thay đồ đã khá tệ ngay từ khi mùa giải bắt đầu rồi. Đầu mùa bóng thì Tommy Soderberg - HLV ĐTQG Thụy Điển – đã dự đoán MFF sẽ vô địch, nhưng giờ đây có vẻ điều đó sai bét, thậm chí chúng tôi có nguy cơ bị xuống hạng, và đó là lần đầu tiên trong suốt 60 năm, các CĐV tức giận, lo lắng và đổ lỗi cho các cầu thủ, điều này khiến cho áp lực nặng như cả thế giới chực đè lên vai những cầu thủ chính thức vậy. Họ biết điều gì sẽ xảy ra nếu họ không thể trụ lại Allsvenskan (Giải hạng Nhất Thụy Điển), một thảm họa thực sự. Đúng thế, giờ không phải lúc tiệc tùng hay phô diễn mấy động tác Brazil, nhưng tôi thực sự hạnh phúc khi được có tên trong đội hình Một và háo hức muốn được chứng tỏ bản thân, dù chưa phải lúc.

    Mặc dù là người mới, nhưng tôi đã tỏ rõ cá tính của mình. Tôi muốn mọi người trong đội nhận biết được điều đó và tôi không chấp nhận một hành động thoái lui nào. Khi Jonnie Fedel, thủ môn của đội, đang tỏ vẻ khệnh khạng « mấy quả bóng chết tiệt ở chỗ nào rồi nhỉ ? » trong buổi tập đầu tiên của tôi, tôi hơi khựng lại, nhận thấy mọi người đang nhìn vào tôi, ngầm ý muốn tôi phải đi lấy bóng. Đừng có hòng ! Nhất là khi hắn nói với cái cách như vậy.

    « Anh muốn bóng hả, tự vác xác đi mà lấy ! » Tôi vênh mặt lên đáp lại, và đó không phải là cách xử sự thông thường ở MFF.

    Nói cho cùng tôi vẫn là một thằng nhóc khu ổ chuột, và cái giống này thì không được phổ biến cho lắm, nhưng tôi lại được Roland và trợ lý HLV Thomas Sjoberg ủng hộ, ít ra là tôi cảm thấy vậy, mặc dù tất nhiên họ vẫn đặt nhiều niềm tin vào Tony hơn. Cậu ta đã được ra sân thi đấu và ghi bàn ở ngay trận đầu, còn tôi vẫn phải ngồi dự bị và miệt mài tập luyện. Nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi, phải chăng tôi nên bằng lòng với tình trạng hiện tại và không được tỏ ra nóng vội ? Tôi không phải là mẫu người như vậy, tôi muốn chộp lấy ngay cơ hội và chứng tỏ mình có thể làm được gì. Nhưng mọi thứ không diễn ra theo ý muốn, cho đến ngày 19/9/1999, chúng tôi có trận đấu với Halmstad trên sân nhà Orjans Vall.

    Đó là một trận đấu cực kỳ quan trọng. Nếu thắng hoặc hòa, chúng tôi sẽ vẫn được chơi ở Allsvenskan mùa sau, còn nếu thua, chúng tôi sẽ phải chiến đấu cực kỳ khốc liệt trong mấy vòng cuối, chính vì thế cả đội đều cảm thấy rất căng thẳng. Trận đấu lúc này đang rơi vào bế tắc. Đầu hiệp 2 tiền đạo Niklas Gudmunsson bên chúng tôi bị chấn thương, tôi đã hy vọng mình sẽ được trao cơ hội. Nhưng không, Roland còn chẳng thèm nhìn đến tôi, và thời gian cứ thế trôi đi. Chẳng có gì xảy ra cả, trận đấu đang có tỉ số hòa 1-1 và thế là đủ. Nhưng khi chỉ còn 15 phút nữa là hết giờ, đội trưởng Hasse Mattisson cũng chấn thương, rồi ngay sau đó Halmstad ghi bàn nâng tỷ số lên 2-1. Tôi thấy cả đội mặt tái nhợt đi.

    Trước tình hình đó, Roland quyết định cho tôi vào sân, và khi tất cả mọi người đang khủng hoảng thì tôi thấy adrenalin đang chảy rần rật trong huyết quản. Trên áo của tôi có chữ « Ibrahimovic », to và rõ, và tôi cảm thấy không ai có thể cản bước mình. Tôi có một cú sút trúng vào xà ngang, và bóng bay ra ngoài sân. Tiếp theo đó, chúng tôi được hưởng 1 quả penalty ở phút bù giờ, bạn hiểu được tình cảnh lúc đó đấy, khoảnh khắc đứng trước ranh giới của sống và chết. Nếu chúng tôi ghi bàn, danh dự của đội bóng sẽ được vãn hồi, còn nếu không chúng tôi sẽ đối mặt với thảm họa, điều này khiến tất cả mọi người đều do dự, không ai dám thực hiện quả penalty này. Đột nhiên Tony oai dũng bước ra :

    « Tôi sẽ đá ! »

    Đó là một quyết định dũng cảm, đúng chất Balkan không bao giờ chịu lùi bước. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó nên ngăn cậu ta lại, cậu ấy còn quá trẻ để gánh lên vai cái trách nhiệm quá nặng nề đó. Tôi nhớ là khi cậu ấy bắt đầu chạy đà, cả đội nín thở chờ đợi, có người thậm chí còn không dám nhìn, căng thẳng cực độ. Thủ môn đối phương đã cản được quả penalty, tôi nghĩ hắn ta đã tìm cách gây thêm áp lực cho Tony, chúng tôi thua trận, và Tony phải hứng chịu cả một tảng băng lạnh của các HLV. Tôi thấy tiếc cho cậu ấy, và tôi biết các phóng viên khi chứng kiến khoảnh khắc đó giống như thấy một dấu hiệu cho thấy tôi đã vượt qua cậu ta. Sau trận đó, Tony không bao giờ tìm lại được đỉnh cao, và tôi được trao nhiều cơ hội hơn. Tôi được ra sân 6 lần từ băng ghế dự bị trong giải Allsvenskan và trong vài cuộc phỏng vấn, Roland đã gọi tôi là « kim cương thô ». Những lời đó khiến cho bọn trẻ con phát cuồng vì tôi và sau vài trận, chúng bắt đầu săn lùng các tấm ảnh về tôi, đó không phải là điều gì quá lớn lao vào thời điểm đó, nhưng tôi thấy tự hào về bản thân và nghĩ : mình cần phải chơi tốt hơn nữa ! Tôi không muốn làm bọn trẻ thất vọng về mình.

    Tôi muốn hét lên với đám đông. Nhìn đây ! Nhìn vào điều tuyệt vời nhất trên thế giới là tôi đây này ! Kỳ lạ quá phải không, khi mà tôi chưa làm được điều gì nhiều nhặng cả. Nhưng có những chú nhóc không biết từ đâu cũng tới xem tôi chơi bóng, và điều này trở thành động lực để tôi tiếp tục cống hiến nhiều hơn, và tìm cách trổ tài nhiều hơn. Tất nhiên rồi, chúng sẽ không đến xem nếu tôi là một gã cầu thủ bình thường nhàm chán. Tôi chơi bóng vì lũ trẻ ở đó, và lần đầu tiên, tôi ký tặng ảnh cho các CĐV. Vào giai đoạn này chẳng ai nên làm thế ngoại trừ một người – là tôi, vì tôi còn trẻ, mà sau này tôi mới hiểu chính xác các đồng đội của tôi đang cảm thấy thế nào, điều mà hồi đó tôi không cảm thấy được.

    « Mọi người vẫn ổn chứ ? » Tôi hỏi vậy trước khi bước ra sân, xung quanh mọi thứ đang thay đổi quá nhanh đến mức tôi không thể quan tâm nhiều đến sự trì trệ đang tồn tại trong đội bóng. Tôi gần như trở thành điểm sáng hy vọng trong khi đội bóng đang trải qua thời gian tồi tệ nhất trong lịch sử. Khi chúng tôi thua Trelleborg, các CĐV có người đã khóc, nhiều người đã gào thét đòi sa thải Roland, đến mức cảnh sát đã phải hộ tống ông, bảo vệ khỏi những viên gạch đang trút lên chiếc xe bus tội nghiệp ở Trelleburg, sau đó là bạo động và những điều kinh khủng khác nữa. Mọi thứ không hề khá lên, vài ngày sau, chúng tôi bị AIK hạ gục và thế là điều kinh khủng nhất đã đến.

    Chúng tôi bị xuống hạng, lần đầu tiên trong 60 năm MFF không được chơi ở giải đấu cao nhất. Trong phòng thay đồ, mọi người ngồi thẫn thờ, hoặc giấu mặt đi sau chiếc khăn lau hay áo quần khi các HLV tìm mọi cách có thể để an ủi khích lệ mọi người, nhưng dù họ có làm gì đi nữa thì sự xấu hổ vẫn bao trùm khắp nơi. Vào lúc này, có người tin rằng tôi sẽ là ngôi sao lớn nhất, người có khả năng dẫn dắt toàn đội vượt qua những trận đấu quan trọng. Thật tình mà nói thì tôi không quan tâm, tôi đang có những điều khác lởn vởn trong đầu, một điều gì đó rất đặc biệt sẽ diễn ra.

    Đó là khi tôi đã giành được vị trí chính thức. Chúng tôi có khu tập riêng và tất nhiên, chúng tôi là Malmo FF – đã từng và sẽ vẫn là niềm tự hào của thành phố này. Nhưng không có nhiều người đến xem chúng tôi tập nữa, đặc biệt sau những biến cố đã xảy ra. Nhưng vào buổi chiều hôm đó, một ông già với bộ tóc ngả bạc tới xem. Tôi thấy ông ấy từ xa, và không nhận ra được đó là ai, ông ấy tới xem chúng tôi tập luyện cả 3 buổi trước đó, và tôi thấy điều này khá là kỳ lạ. Cứ mỗi lần thấy như vậy, tôi lại cố gắng thể hiện bản thân nhiều hơn, ngay sau đó tôi hiểu ra.

    Tôi đã luôn làm mọi thứ theo sở thích của mình khi còn nhỏ, cô độc một mình, và tất nhiên, cha tôi cũng đã làm nhiều thứ khùng điên tương tự hồi ông còn trẻ. Cha tôi không giống bất kỳ một người cha nào tôi từng thấy, ông không bao giờ xem tôi chơi bóng, thậm chí không một lời động viên khi tôi vào học trường năng khiếu, thế giới với ông chỉ xoay quanh có bia rượu, chiến tranh và nhạc Slavơ. Nhưng giờ đây, không thể tin được, ông già đó chính là cha tôi, ông ấy đang ở đây, xem tôi tập luyện. Nó giống như một giấc mơ mà tôi vẫn hằng mơ và tôi bắt đầu chơi với nguồn năng lượng chưa từng có : Cha đang ở đây xem mình chơi bóng ! Nhìn xem ! - Tôi muốn hét lên thật lớn ! Cha nhìn xem, con trai của cha là cầu thù giỏi nhất thế giới.


    <vẫn còn đấy...>

    Lần sửa bài viết gần nhất bởi Seikirrichi : 22-04-2013 vào lúc 09:26 AM

    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  8. #38
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    <Tiếp tục...>

    Đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Tôi thực sự đã có lại cha mình, người mà trước đây chưa bao giờ thực sự giống như một người cha hoàn toàn trong mắt tôi. Nếu như có một vấn đề nào đó, ông ấy sẽ chạy bổ tới tôi, nhưng lần này thì khác, tôi chạy bổ tới ông, huyên thuyên đủ mọi chuyện, cứ như thể ông ấy vẫn thường tới xem tôi tập xưa nay vậy.
    « Cha đến đây có chuyện gì vậy cha ? »
    « Chơi tốt lắm, Zlatan. »

    Tôi sướng phát điên. Cuối cùng thì cha cũng đã nhận thấy những nỗ lực của tôi, tôi tin là vậy. Từ hôm đó, tôi trở thành một dạng ma túy với cha, ông dõi theo từng bước tôi đi, mọi việc tôi làm, đến xem tất cả các buổi tập. Còn ngôi nhà thì ông biến thành một cái bảo tàng về sự nghiệp của con trai mình, cắt tất cả các bài báo, tiêu đề báo về tôi, cho đến tận bây giờ ông vẫn làm như vậy, ông thuộc nằm lòng tất cả các trận đấu của tôi, bạn không tin, cứ đến kiểm tra thử xem. Ông có bản thu âm của tất cả các bài phỏng vấn của tôi, và cũng sưu tập tất cả những chiếc áo đấu, những đôi giày mà tôi đã sử dụng, các giải thưởng cá nhân và cả Guldbollarna (* Chiếc Giày Vàng dành cho cầu thủ Thụy Điển xuất sắc nhất năm, Zlatan giành được 6 giải liên tiếp). Bạn cứ tới nhà ông, và tha hồ mà đếm, mọi thứ đều ở đó, và thậm chí chúng không hề để lung tung như cái cách ông sống khi đam mê của ông còn là bia rượu, ngược lại, tất cả đều rất ngăn nắp, ông ấy có thể tìm thấy bất cứ thứ gì trong vài giây. Kể từ giờ phút đó, cha sống vì tôi và vì sự nghiệp chơi bóng của tôi, và tôi thích nghĩ rằng mình đã giúp cho cha sống tốt hơn, bởi cuộc sống của ông vốn cũng chẳng dễ dàng gì. Ông sống cô đơn. Sanela đã từ mặt cha bởi thói nghiện rượu, tính khí thất thường và những lời ông nói với mẹ, điều này đánh ông gục hẳn. Sanela chính là trái tim của ông, trước đến nay luôn là như thế, nhưng giờ đây chị ấy không ở bên ông. Việc Sanela từ mặt cũng chỉ là một trong những chuỗi hành động khắc nghiệt vẫn hiện diện thường xuyên ở nhà tôi, và lúc này, cha cần một điều gì đó mới để ủ ấm trái tim, ông đã tìm thấy nó. Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt ngày, và điều này dần trở thành thói quen. Điều này thật tuyệt, bóng đá có thể làm được những điều thật kỳ diệu, và nó khiến tôi nỗ lực nhiều hơn nữa. Nỗi buồn của việc bị xuống hạng Hai có nghĩa lý gì đâu khi so với niềm vui của việc cha trở thành một người hâm mộ lớn nhất của mình.

    Tôi không biết mình nên làm thế nào. Tôi nên chơi ở Superettan (* Giải Hạng Nhất) - như cái cách họ gọi bây giờ, thay cho cái tên chúng tôi gọi hồi đó là giải hạng Hai, tiện thể, tôi thấy cách đặt tên như vậy khá là ngớ ngẩn – hay tính đến việc chuyể sang chơi ở một đội khác ? Có tin đồn AIK đang quan tâm đến tôi, nhưng liệu điều đó có thật không ? Tôi chẳng có chút manh mối nào cả. Tôi chẳng biết lúc đó mình « hot » đến mức nào nữa, và tôi cũng không phải là lính mới ở MFF. Tôi đã 18 tuổi và nên đặt bút ký hợp đồng chuyên nghiệp, nhưng tôi quyết định chờ đợi, bởi mọi thứ đang rất bất ổn, nhất là từ khi Roland Andersson và Thomas Sjorberg bị sa thải, những người đã tin tưởng tôi khi mà mọi người đều nghi ngờ, điều này làm dấy lên trong lòng tôi câu hỏi liệu tôi có được chơi chính thức nếu ở lại không ? Tôi không biết, và rất phân vân – ý tôi là cả cha và tôi đều rất phân vân về khả năng của tôi. Tôi vẫn ký ảnh cho bọn trẻ, nhưng điều này chẳng có nghĩa lý gì, lòng tự tin của tôi cứ tăng rồi lại giảm. Niềm háo hức của việc được chơi ở đội Một bắt đầu phai nhạt đi, nhưng rồi sau đó tôi gặp một gã tới từ Trinidad & Tobago trong vài buổi tập trước mùa giải mới. Hắn ta cũng thuộc diện « chơi được », đang trong quá trình thử việc ở đội tôi.

    « Này cậu nhóc », hắn tới gần và bắt chuyện.
    « Chuyện gì ? »
    « Nếu mày không trở thành ngôi sao trong 3 năm nữa, thì lỗi hoàn toàn là do bản thân mày ! »
    « Nghĩa là sao cơ ? »
    « Nghe rồi đấy ! »

    Mẹ kiếp, tất nhiên là tao đâu có bị điếc.

    Nói vậy, chứ những lời gã đó nói khiến tôi phải suy nghĩ. Điều đó là thật sao ? Nếu những lời này được thốt ra từ miệng kẻ khác thì tôi đã chẳng tin. Nhưng gã này thì khác, hắn ta hiểu được điều gì đó mà tôi chưa thể hiểu. Hắn ta đã đi nhiều nơi trên thế giới và giờ đây như thể hắn nhìn thấu được tôi. Có thật tôi là một tài năng ? Tôi bắt đầu tin vào điều đó, đó là lần đầu tiên tôi nhận ra và bắt đầu trau chuốt lối chơi của mình hơn.

    Hasse Borg, cựu hậu vệ ĐTQG, vừa được bổ nhiệm làm Giám đốc Thể thao mới cho MFF. Hasse cũng có ấn tượng tốt với tôi ngay từ lần đầu, tôi nghĩ rằng ông ấy nhận ra được tài năng của tôi, và ông ấy nói thé với cánh nhà báo. Như thể, này này, các ông nên xem thằng nhóc này chơi bóng, và đến tháng Hai năm sau đó, một phóng viên làm cho tờ Kvallsposten tên là Rume Smith tới sân tập của chúng tôi. Rune là người rất tốt, sau này anh ấy và tôi trở thành bạn bè, anh ấy xem tôi tập một lúc, sau đó chúng tôi nói chuyện, chẳng có điều gì đặc biệt cả.

    Tôi nói về MFF, về giải Superettan và giấc mơ được chơi bóng ở Italy như Ronaldo, Rune ghi chép lại và nở một nụ cười, tôi không thực sự nhận ra được ẩn ý trong nụ cười đó. Hồi đó tôi chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với báo giới, nhưng điều này trở thành một bước ngoặt lớn, anh ấy đã viết thế này : « Hãy cảm nhận tương lai, ZLATAN, cái tên ấy khiến người ta thấy lý thú, và cậu ấy cũng thật lý thú. Cậu ấy là một mẫu cầu thủ rất đặc biệt, một thùng thuốc súng thực thụ trên hàng tiền đạo », anh ấy một lần nữa mô tả tôi như một viên kim cương thô, và tôi cũng tự xem mình là một mẫu người đặc biệt, không giống một người Thụy Điển thông thường mọi người vẫn biết đến. Bài báo ấy tạo ra một tác động rất đặc biệt, ngày càng nhiều trẻ con tới xem tôi tập, sau đó là các cô gái, thậm chí cả người lớn nữa. Bắt đầu có những lời tán thưởng và hò reo, và những tiếng « Zlatan, Zlatan ! » đó dần trở thành cuộc sống của tôi và ban đầu tôi thấy nó thật mơ hồ : Có chuyện gì vậy ? Họ đang nói về tôi đấy à ?

    Nếu tôi nói rằng tất cả những điều đó không tuyệt vời thì đó là nói dối. Làm sao có thể khác được chứ ? Suốt những năm qua tôi đã cố gắng để gây sự chú ý của mọi người và giờ đây, đột nhiên có rất nhiều người từ đẩu từ đâu phát cuồng và thèm khát chữ ký của tôi. Tất nhiên, điều này thật là tuyệt vời, có lẽ là điều tuyệt vời nhất trên thế giới. Tôi như tìm được động lực sống, được chắp cánh để bay đi xa hơn. Bạn biết không, tôi đã nghe rất nhiều người nói thế này : « Ôi, khoảng thời gian này thật là kinh khủng, có bao nhiêu người đang gào thét tên tôi ở ngoài cửa sổ, họ muốn chụp hình tôi. Thấy không ? Tôi thấy mình thật đáng thương. » Vớ va vớ vẩn.

    Nếu là tôi là họ thì tôi sẽ chẳng từ chối tất cả những điều đó, đặc biệt là khi họ đã phải trải qua những điều mà tôi đã trải qua, hay khi họ là một thằng nhóc khu ổ chuột. Nó giống như một tia sáng lướt nhanh qua đầu bạn vậy. Tất nhiên không phải ai cũng nói những điều tốt đẹp về tôi, cũng có những lời gièm pha từ những gã tâm thần luôn muốn đạp bằng người khác xuống, đặc biệt khi người đó bị phát hiện đang ở một nơi nào đó nhạy cảm, không xử sự chan hòa hay đơn giản là không giống người Thụy Điển. Họ cũng chĩa mũi dùi vào tôi như vậy, và thế là có hàng đống những câu : « Nó chỉ may mắn thôi ! » và « Thằng đó nghĩ nó là ai chứ ? »

    Tôi trả lời bọn họ bằng cách bơ họ đi và càng tỏ ra mình cao hơn họ. Tôi có thể làm gì khác ? Tôi không sinh ra để đi xin lỗi kẻ khác, và truyền thống gia đình tôi không có câu : « Xin lỗi, tôi xin lỗi vì đã làm mọi người giận ! » Chúng tôi không cần những lời đó, chiến đấu tới cùng nếu cần, và chúng tôi cũng không tin tưởng một ai theo cái cách như vậy. Mọi người trong gia đình tôi đều vấp váp nhiều trong cuộc sống, cha tôi luôn nói : « Đừng làm điều gì quá lỗ mãng, bọn chúng chỉ đang cố moi móc nhược điểm của con thôi, » tôi lắng nghe, suy nghĩ, nhưng việc này quả thật khó khăn. Suốt quãng thời gian này Hasse Borg luôn phải chạy vòng quanh hòng nỗ lực kiếm cho tôi một bản hợp đồng chuyên nghiệp. Ông ấy thực sự nghĩ cho tôi, và tôi cảm kích vì điều đó, và cảm thấy mình quan trọng hơn. Chúng tôi có HLV mới, Micke Andersson, và tôi không chắc liệu mình có được suất đá chính không. Micke Andersson tỏ ra là ông thích dùng Niclas Kindvall và Mats Lilienberg trên hàng công và tôi làm phương án dự bị, và tất nhiên tôi không thích việc xuống Superettan chỉ để mài mông trên ghế.

    <Vẫn chưa hết chương >


    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  9. #39
    Ngày tham gia
    26 May 2013
    Số bài viết
    0

    Từ: Tôi là Zlatan

    bạn ơi bạn dịch tiếp đi, bạn dịch hay quá


  10. #40
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    hi tks bạn đã theo dõi từ đợt này đến cuối tháng mình hơi bận, hẹn bạn 1/6 mình sẽ tiếp tục công việc nha hứa đó


    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

Qui định gửi bài

  • Bạn không thể lập chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi bài phản hồi
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết
  •