Share game FM24 (PC)
Trang thứ 3 trong tổng số 6 trang Trang đầuTrang đầu 12345 ... Trang cuốiTrang cuối
Hiển thị kết quả từ 21 tói 30 trong tổng số 52

Chủ đề: Tôi là Zlatan

  1. #21
    Ngày tham gia
    18 Dec 2010
    Đến từ
    Bạch Đà Sơn
    Số bài viết
    354

    Từ: Tôi là Zlatan

    Đúng là chuyện hậu trường của Barca chả sạch sẽ gì, tất cả vì Messi vì thế chả trách ngay đến David Villa là sát thủ số 1 ở tuyển TBN mà đến Barca gần như đánh mất phong độ trông vào chả khác gì 1 cầu thủ bình thường.

    Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm.
    Bích hải triều sinh án ngọc tiêu.

  2. #22
    Ngày tham gia
    10 Nov 2007
    Đến từ
    NEVERLAND
    Số bài viết
    2,089

    Từ: Tôi là Zlatan

    Hóng chap 3


  3. #23
    Ngày tham gia
    03 Aug 2007
    Số bài viết
    1,224

    Từ: Tôi là Zlatan

    sặc , són lâu vậy


  4. #24
    Ảnh đại diện của DNV
    DNV đang ngoại tuyến Em tên là Hồng. Hãy gọi em là sịp hồng Moderator
    Ngày tham gia
    09 Dec 2009
    Đến từ
    Neverland
    Số bài viết
    6,748

    Từ: Tôi là Zlatan

    drop rồi à :pf:


  5. #25
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    Sorry mọi người, là đợt vừa rồi mềnh phải tập trung ôn thi IELTS nên ko có thời gian dịch thông báo luôn là em được có 6.0 thôi ạ buồn hết cả người

    Em xin đền bù bằng cả chương 2 em thấy có ông Lê Minh gì đó hình như cũng dịch truyện này đó, các bác cũng có thể đọc bản đó trên BĐ+


    Chiến tranh là điều gì đó lạ lẫm mà hồi đó tôi không thể hiểu, tôi chỉ biết là tôi được bảo vệ kỹ lưỡng, và mọi người có vẻ gì đó khác lạ. Tôi không hiểu tại sao mẹ và các chị gái tôi mặc đồ đen, thậm chí tôi nghĩ có lẽ đó là mốt thịnh hành khi đó. Nhưng sự thật là bà nội tôi đã mất trong một vụ nổ bom ở Croatia và mọi người đều đau khổ - trừ tôi, vì như đã nói, tôi không hiểu và cũng không quan tâm đến ai, người Serbia, Bosnia... gì cũng được. Nhưng với cha tôi, cái chết của bà là điều tồi tệ nhất xảy đến với ông.

    Quê hương của cha tôi là một thị trấn tên Bijeljina thuộc Bosnia. Hồi sống ở đó ông làm thợ xây, và toàn bộ gia đình, bạn bè thân thiết của ông vẫn đang ở đó. Giờ đây Bijeljina bị địa ngục bao phủ, đàn áp dã man, và không hề ngạc nhiên khi lúc này ông lại thừa nhận mình theo đạo Islam. Người Serbia đã chiếm đóng thị trấn, sát hại hàng trăm tín đồ. Tôi nghĩ rằng trong số đó có rất nhiều người quen của cha, và toàn bộ gia đình ông phải lẩn trốn. Người dân Bijeljina giờ đây bị đẩy khỏi mái ấm quen thuộc của mình, người Serbia tới chiếm đóng và cư ngụ trong những ngôi nhà bỏ không đó – tất nhiên có cả ngôi nhà cũ của cha. Có vài kẻ chỉ vào nhà, lấy vài món đồ đi, và trong tình cảnh đó, tôi hiểu rằng ông không thể dành thời gian để chăm nom cho tôi nhiều được. Chiến tranh đã nuốt chửng cha, và ông dành toàn bộ tâm trí cho mảng tin tức. Ông chỉ ngồi đó – một mình, uống bia, đau khổ, căn nhà tràn ngập tiếng nhạc dân ca Nam Tư. Tôi đành cố gắng về nhà càng ít càng tốt hoặc tới chỗ mẹ. Ở đó là một thế giới khác.

    Ở chỗ cha, chỉ có ông và tôi, còn ở chỗ mẹ là cả một vòng tròn người xung quanh, người đi ra đi vào, lớn tiếng với nhau và tiếng cửa đập ầm ầm. Mẹ đã chuyển chỗ ở lên tầng 5, tầng phía trên nhà của dì Hanife – tôi vẫn gọi dì là Hanna. Tôi, Keki và Sanela trong thời gian này khá thân thiết với nhau. Chúng tôi rất gắn bó, nhưng cuộc sống lại chẳng được yên ả. Số là người chị cùng mẹ khác cha của tôi nghiện ma túy nặng và không ít lần mẹ tôi gần như phát điên khi tiếng chuông điện thoại reo lên, hoặc có ai đó đứng ở trước cửa. Chúng tôi còn chưa gặp đủ phiền toái hay sao? Còn chuyện gì nữa nào? Chị ấy hư hỏng từ khá sớm, và vập vào đủ loại nghiện hút trên đời. Trước đó không lâu, mẹ gọi tôi, với một giọng gần như hoảng hốt: “Có ma túy trong tủ lạnh!” “Lạy Chúa, ma túy sao !” Tôi cũng hoảng hốt không kém. Sau đó, tôi gọi Keki, và giận dữ với cậu ấy: “Cái quái gì thế này, sao lại có ma túy trong tủ lạnh của mẹ ?” Thằng nhóc không biết gì cả. Thế là đã rõ. Chúng tôi hỏi, chị ấy trả lời:
    “Bình tĩnh đi mẹ, chỉ là thuốc lá nhai thôi mà.”
    “Cũng vậy thôi”, mẹ tôi đáp.

    Những năm sau đó, chị ấy gần như là chủ đề chính cho mọi việc trong gia đình tôi, và thú thật giờ đây khi nghĩ lại, lẽ ra chúng tôi phải làm tốt hơn thế. Nhưng hồi đó, chúng tôi không biết phải làm sao, vì trước giờ chúng tôi đều đối xử với mọi người theo lối hà khắc. Người chị khác cha và đám ma túy dời đi không lâu sau và được chuyển đến trại phục hồi nhân phẩm, nhưng rồi sau đó chị trở về, rồi lại sa vào mấy thứ đó. Không chịu đựng nổi, mẹ quyết định cắt đứt quan hệ với chị. Tôi không rõ chi tiết việc này. Nói gì thì nói, đó là quyết định rất khó khăn, nhưng chúng tôi lại có lối giữ nề nếp trong gia đình như vậy. Chúng tôi giữ lấy sự nhỏ nhen của mình, kìm giữ cảm xúc và nói: “Tao không muốn trông thấy mày nữa!” Đại loại thế.

    Tôi nhớ có một lần, tôi đến thăm chị ấy và đống ma túy của chị - khi đó đang cư ngụ trong một căn hộ nhỏ tí. Hình như đó là sinh nhật tôi thì phải, tôi đem đến cho chị mấy món quà, và chị ấy rất niềm nở. Nhưng khi tôi đi vào nhà vệ sinh, chị hốt hoảng chặn tôi lại. “Không, không”, chị hét lên, lao vào trong phòng vệ sinh và thu dọn cái gì đó. Tôi biết có gì đó không hay. Vì những điều tương tự như thế xảy ra rất nhiều trước đây rồi. Nhưng, như tôi đã nói, tôi cố không liên quan đến những thứ đó, bởi tôi có “ma túy” cho riêng mình, đó là những cái xe đạp, đá bóng và giấc mơ về Lý Tiểu Long hay Muhammad Ali. Tôi luôn muốn mình giống như họ.

    Cha tôi có một người anh trai tên là Sabahudin ở Nam Tư cũ. Bác ấy thường được gọi là Sapko (anh trai tôi được đặt theo tên bác). Sabahudin là một tay đấm bốc có hạng. Ông là võ sĩ cho BK Radnicki – một CLB ở thành phố Kragujevac và đoạt chức vô địch đấm bốc Nam Tư cùng CLB của ông, ngoài ra ông cũng nằm trong đội tuyển đấm bốc quốc gia. Nhưng năm 1967, khi vừa mới lấy vợ, và mới 23 tuổi, bác tôi đã được phát hiện chết ở sông Neretva. Có vài tin đồn là bác gặp vẫn đề về tim và phổi. Bác tôi đã bị hụt hơi, kiệt sức rồi chết đuối. Bạn có thể hình dung được tin dữ đó đã tác động mạnh thế nào đến gia đình, và sau cái chết thương tâm đó, cha tôi trở nên cuồng tín. Ông có một bộ sưu tập đồ sộ video những trận đấu, không chỉ của Sabahudin mà có cả Ali, Foreman và Tyson, tất cả những cú đánh của Lý Tiểu Long hay Thành Long đều có ở trong những cuốn video cũ kỹ đó.

    Đó là những gì mà chúng tôi xem mỗi khi bật TV lên vào thời kỳ đó. Đài Truyền hình Thụy Điển đáng chán đến độ chúng tôi không buồn bật lên lần nào. Chúng tôi lúc đó như sống trong một thế giới hoàn toàn khác. 20 tuổi, tôi xem một bộ phim Thụy Điển đầu tiên, và hoàn toàn mù tịt về những vị anh hùng dân tộc hay các ngôi sao thể thao thời bấy giờ, như Ingemar Stenmark hay vài người khác. Nhưng tôi lại biết Ali, một huyền thoại thực sự ! Ông ấy làm những gì mình muốn, không màng đến người khác nói gì. Ông ấy cũng không bao giờ xin lỗi – đó là điều tôi không bao giờ quên. Ali đơn giản là quá tuyệt vời. Và cũng từ đó, tôi cố gắng bắt chước tác phong của ông ấy, luôn cho rằng ta là số 1. Sống ở Rosengard thì bạn sẽ cần một tinh thần thép, và nếu như có lúc nào bạn bị sỉ nhục – với tôi tệ nhất là khi có kẻ nào dám gọi là “điếm”, bạn nên xông tới và cho hắn một trận.

    Nói là vậy, chứ thường thì chúng tôi không hay gây sự với nhau. Chúng tôi chả tôi gì phải mang phiền toái thêm vào cuộc sống của mình. Ở Rosengard này, tôi đã được chứng kiến, và hét vào mặt những thằng phân biệt chủng tộc khốn nạn vào ngày 30 tháng 11, và một lần, tôi chứng kiến một nhóm côn đồ phải đến hơn 200 thằng đến từ Rosengard, đang đánh đập một người. Bất công, quá bất công, nhưng vì chúng từng là hàng xóm của tôi nên tôi quyết định mặc kệ, và tôi cũng nghĩ rằng cái gã đang nằm chịu trận kia cũng chẳng phải loại tử tế gì, trông vẻ ngoài của hắn cũng khá là côn đồ. Dù sao thì quyết định ngó lơ trước một việc như vậy đôi khi chẳng dễ dàng chút nào.

    Khi tôi và cha sống ở gần trường Stenkula, tôi thường cố tình ở lại trường đến tận khi mẹ tôi tan ca, và sau đó tôi phải đi bộ qua một đường hầm tối tăm cắt ngang qua phố Amiral và dẫn thẳng đến cầu Annelunds. Cách đây vài năm, cha tôi bị cướp trên đường và ông bị đánh đập tệ đến mức sau đó phải vào viện với cái dạ dày bị thủng. Mặc dù không muốn, nhưng tôi bị ám ảnh về việc này. Càng cố gắng kiềm chế, hình ảnh đó càng dội lại nhiều hơn trong đầu tối. Nhà tôi gần đường tàu và cạnh đó là con phố nhỏ, với một con ngõ bẩn thỉu, vài bụi cây và hai cái đèn đường – một cái ở trước và cái còn lại ở sau cái hầm, còn xuyên suốt cái hầm đó toàn là bóng tối và mấy cái ống sắt trông đến là lạnh gáy. Đấy là lý do mà hai cái đèn đó trở thành ngôi sao dẫn đường cho tôi, và tôi chạy như điên, tim đập liên hồi và trong đầu tưởng tượng ra đủ thứ: ví dụ như khi đó tôi chắc mẩm mấy tay du côn đang trốn ở đây, giống như cái tay đã cướp của cha tôi, và tôi nghĩ: nếu mình chạy thật nhanh thì sẽ không có gì xảy ra hết. Trong những hôm như thế, tôi thường về nhà trong trạng thái tim đập liên hồi, gần như ngừng thở vì sợ, và tất nhiên – chẳng có Muhammad Ali nào như thế cả.

    Một lần khác cha tôi đưa tôi và Sanela đi bơi ở Arlov rồi sau đó tôi qua chơi nhà một người bạn. Trên đường về, trời bắt đầu đổ mưa. Nhà bạn tôi ở phố Zenith, cách Rosengard khá xa, và trời thì mưa ngày càng nặng hạt, tôi đạp xe như điên và cuối cùng cũng về đến nhà trong trạng thái ướt nhẹp. Sau đó tôi thấy người mệt lử, run lẩy bẩy rồi bụng đau quặn lại. Lúc đó điều duy nhất tôi có thể làm là lết lên giường và bắt đầu lăn lộn, các cơ co rút lại rồi cuối cùng rên la không ngừng.

    Cha tôi bước vào, và ông vẫn trong bộ dạng thường ngày: say khướt và cái tủ lạnh rỗng không. Nhưng khi thấy con cái có vấn đề, ông như biến thành một người khác. Ngay lập tức ông gọi một chiếc taxi, bế thốc tôi lên (lúc đó tôi có cảm giác mình chỉ như một con tép với ông vậy), và đưa tôi ra xe. Lúc đó tôi thấy người mình nhẹ bẫng như cái lông chim, còn cha thì to lớn, đầy sức mạnh và hóa điên, ông hét lên với nữ tài xế: “Đây là con trai tôi, nó là tất cả với tôi đấy, kệ mẹ mấy cái luật giao thông đi, tôi sẽ lo toàn bộ tiền phạt và lũ cảnh sát cho.”, và người phụ nữ này làm răm rắp như những gì ông nói. Cô ấy vượt 2 cái đèn đỏ, đi thẳng vào khu viện nhi thuộc bệnh viện Malmo. Sau này tôi được nghe kể là tôi bị đưa đi cấp cứu. Tôi bị tiêm vào lưng, hồi đó cha tôi được nghe kể về vài trường hợp bị tê liệt khi bị tiêm như vậy. Tôi đoán thế nào ông cũng văng ra vài câu tục tĩu hằn học, và nếu có chuyện gì xấu xảy ra với tôi, cá là ông ấy sẽ lật tung cả cái thành phố này lên mất.

    Nhưng ông bình tĩnh lại, còn tôi thì vẫn nằm sấp, thổn thức với phát bắn ở xương sống. Tôi bị phát hiện có triệu chứng viêm màng não, và y tá hạ tất cả các tấm màn xuống, tắt hết các thể loại đèn. Lúc đó chỉ còn bóng tối vây quanh, tôi được tiêm vài loại thuốc, còn cha đứng bên cạnh, chăm chú quan sát. 5 giờ sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và cơn đau đã qua, nhưng tôi vẫn không hiểu được điều gì đã xảy ra. Có lẽ tôi đã không tự chăm sóc tốt bản thân mình.

    Thực tế mà nói thì tôi không phải là 1 đứa bé ăn khỏe. Hồi đó tôi có thể nói là nhỏ con và yếu ớt, nhưng tôi lại rất khỏe mạnh theo cách khác. Tôi quên đi yếu điểm về hình thể của mình, và thay vì ru rú ở nhà, tôi lại rất hay đi đá bóng. Tôi chạy suốt ngày, không chịu ngồi im một phút cứ như dưới chân lúc nào cũng có lửa đốt vậy, giống như cha mình, tôi rất thường nghe câu này: “Mày biến đi đâu cả buổi vậy ?”. Với cha tôi, hồi đó là những năm tháng khó khăn, giờ đây tôi mới hiểu được điều đó. Cha phải ngược xuôi trên những chuyến tàu buôn, ông thường xuyên vắng mặt hoặc những khi có mặt ở nhà thì ông lại giận điên người: “mày phải ở nhà vào lúc này... và lúc này chứ, cái việc cỏn con thế mà cũng không làm được à ?”

    Để là một phần trong thế giới của cha, khi gặp rắc rối tôi phải tỏ ra cứng rắn giống như một người đàn ông. Tuyệt đối không được tỏ ra yếu đuối như “Hôm nay con bị đau bụng.” Hay “Con đang rất buồn”. Vô dụng thôi !

    Tôi học được cách cắn một viên đạn, nói đơn giản hơn, là học cách hy sinh bản thân mình. Khi chúng tôi đi mua cho tôi cái giường mới ở Ikea, cha tôi không thuê nổi người để chở về nhà, để thuê họ cần phải trả thêm 500 đồng còn chúng tôi không có đủ tiền trả. Vậy phải làm sao bây giờ ? Đơn giản thôi. Cha tôi vác cái giường trên lưng, đi bộ từ Ikea về nhà. Quãng đường về thật là khủng khiếp, và càng lúc càng tồi tệ hơn sau mỗi dặm đường đã qua, tôi bước đằng sau ông, với cái ván giường trên đầu. Nhìn cha tôi vác có cảm tưởng cứ như cái giường nhẹ nhàng lắm vậy, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng: “Từ từ thôi cha ơi, nghỉ một chút đi ạ.”

    Nhưng ông vẫn bước đi. Ông luôn có những thời điểm điên điên, thỉnh thoảng ông vẫn đến dự buổi họp phụ huynh trong trang phục của một tay cao bồi. Mọi người thầm thì: Ai vậy nhỉ ? Ông khiến họ chú ý, và nhanh chóng khiến mọi người phải nể nang vài phần, còn các thầy cô giáo thì không dám phê bình tôi theo đúng cái mức mà lẽ ra họ nên làm. Chắc họ sợ cha tôi sẽ bẻ cổ họ.

    Nhiều người hỏi tôi: Nếu không trở thành 1 cầu thủ, thì tôi sẽ làm gì ? Tôi không biết, nhưng có thể tôi sẽ trở thành một tên tội phạm. Hồi đó tội phạm đầy rẫy khắp nơi. Bọn trẻ con chúng tôi có lúc ra ngoài chỉ để đi ăn trộm và móc túi, và không dừng lại ở mấy cái xe đạp đâu. Chúng tôi thường bước vào một cửa hàng rồi đi ra ngay sau đó, mà gọi là bị đá đít ra thì đúng hơn. May cho tôi là cha không bao giờ biết gì về mấy vụ trộm đó. Ông nghiện rượu, nhưng vẫn có những quy định trong nhà, và một trong những quy định đó là tôi phải làm điều hay lẽ phải, tất nhiên trong những cái gọi là “điều hay lẽ phải” không có ăn cắp. Ông mà biết thì nhẹ nhàng nhất với tôi cũng có thể so với việc trời sập xuống đầu.

    Nhưng tôi lại gặp may trong cái lần chúng tôi bị tóm ở bách hóa Wessels khi đang mặc cái áo khoác mùa đông to sụ. Lúc đó chúng tôi đang mang trong người đống đồ trị giá khoảng 1400 Kronor. Một người bạn chả cha tôi tới đưa tôi về, và khi bức thư – nội dung đại khái là Zlatan Ibrahimovic bị bắt vì tội trộm cắp - đến được nhà tôi, nó qua tay tôi trước và tôi đã “tiêu hủy” trước khi cha tôi đọc được. Tôi gặp may, và sau đó lại tiếp tục trò trộm cắp, cũng may, mọi thứ lẽ ra có thể tồi tệ hơn.

    Nhưng chắc chắn rằng, tôi không có chút hứng thú nào với chất gây nghiện. Thậm chí tôi còn bài trừ những thứ đó. Không chỉ đổ hết bia của cha đi, tôi còn vứt hết thuốc lá của mẹ. Tôi căm ghét tất cả những thứ gây nghiện và độc hại đó. Lần đầu tiên tôi bị say rượu là hồi 17 hay 18 tuổi gì đó, và nôn thốc nôn tháo trên bậc thang như bao nhiêu gã trai trẻ khác, sau đó tôi rất ít khi uống rượu, và trong số ít đó có lúc tôi đã làm hỏng cả cái bồn tắm sau Scudetto đầu tiên với Juventus. Tôi nhớ rõ là Trezeguet – tên rắn độc - đã ép tôi uống đến kỳ say mới thôi.

    Tôi nhớ rằng tôi và Sanela cùng nhau quản lý Keki rất chặt hồi ở Rosengard. Cậu ta không có cơ hội hút thuốc hay uống rượu và chúng tôi luôn theo rất sát. Tất nhiên đó là trường hợp đặc biệt, vì Keki là em trai tôi.

    Chúng tôi có trách nhiệm phải chăm sóc cho cậu ta. Có lúc cậu ta tới chỗ Sanela với thái độ giận dữ, sau đó đến chỗ tôi với sự giận dữ gấp bội. Tôi ý thức được trách nhiệm của mình với Keki, nhưng tôi lại không phải là một vị thánh, và không phải lúc nào cũng tỏ ra tốt bụng trong vai trò một người bạn – hay một người đồng đội. Tôi từng làm nhiều việc điên rồ, những việ mà giờ đây tôi sẽ phát điên nếu có kẻ nào làm thế với Maxi và Vincent. Nhưng sự thật là thứ không dễ bị lãng quên, tôi trả đũa gấp đôi cậu ta.

    Mặc dù bản thân khá là hoang dại, nhưng tôi luôn tâm niệm một triết lý cho bản thân: Lời nói phải đi đôi với hành động.Tất nhiên không phải cái kiểu: Tao là nhất, còn mày cái quái gì ? Hoàn toàn không phải, giờ đây tôi đã qua cái thời con nít, đúng là tôi đã từng muốn trở thành số Một, nhưng đó chỉ là sự vênh váo trẻ con thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình trở thành một siêu sao. Lạy Chúa, tôi là một gã Rosengard, và có chăng thì cuộc sống đã biến đổi tôi trở nên khác biệt một chút.

    Mọi người nói tôi là một cái máy gây rắc rối, điên khùng, nhưng tôi có cá tính. Tôi luôn gặp vấn đề với việc thức dậy vào buổi sáng, nhưng tôi vẫn làm hết bài tập về nhà (thỉnh thoảng thôi). Với tôi toán là môn dễ nhất, và tôi thường tìm ra cách giải rất nhanh chóng. Điều này cũng khá giống khi ở trên sân cỏ, khi các hình ảnh và giải pháp đến với tôi như một ánh chớp. Nhưng khi viết bài giải thì tôi lại thường làm không tốt, thế nên giáo viên thường nghĩ là tôi gian lận. Nói chung tôi không phải là tuýp người cha mẹ nên đặt kỳ vọng vào kết quả học tập trên lớp. Tôi giống một thằng nhóc lúc nào cũng treo trên đầu nguy cơ bị đuổi học hơn. Nhưng trước các kỳ thi, tôi học thật sự, đọc tất cả vào hôm trước khi thi, và quên sạch sau khi thi xong. Tôi không hẳn là một tay xấu xa, mà chỉ không ngồi im được, trong lớp hay ném tẩy và đồ dùng học tập thôi.

    Đó là những năm tháng đầy biến động. Chúng tôi thường xuyên phải chuyển nhà, tôi không rõ lý do tại sao lại như thế. Nhưng rất hiếm khi tôi sống ở một mái nhả, có vẻ các giáo viên đã tận dụng điểm yếu này. Họ nói tôi phải chuyển đến một trường gần nhà, và tôi tin rằng lý do không phải là quy định, mà là họ thấy cơ hội để rũ bỏ tôi. Tôi chuyên trường liên tục, và gặp vấn đề ở khâu kết bạn, còn cha tôi thì phải làm việc, và uống rượu, tuy nhiên điều tệ nhất là ông bắt đầu mắc chứng ù tai. Có vẻ như có cái gì đó rung không ngừng trong đầu ông, và tôi chỉ còn biết tự chăm sóc cho mình tốt hơn, cố gắng phớt lờ những xung đột xảy ra trong gia đình mình.

    Thường thì người Balkan khá là “cứng”. Bà chị nghiện ngập của tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với mẹ, và có lẽ đó là điều được kỳ vọng sau tất cả những trận chiến ác liệt với ma túy và trại phục hồi nhân phẩm. Nhưng ngay cả một người chị cùng mẹ khác cha khác của tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà. Mẹ đơn giản là xóa tên chị ấy khỏi bộ nhớ, tôi chẳng hiểu tại sao. Tôi chỉ nghe phong phanh một tay bạn trai người Nam Tư. Chị tôi bà bạn trai cãi nhau, và vì lý do nào đó, mẹ tôi ủng hộ tay bạn trai, sau đó chị ấy phát khùng, và tiếp đó là một trận cãi nhau khủng khiếp với mẹ, hét lên đủ thứ kinh khủng trên đời, và thế là xong. Nhưng đó chưa phải là tất cả.

    Đó chẳng phải là cuộc ẩu đả đầu tiên trong gia đình tôi. Nhưng mẹ tôi không hề hối tiếc, và tôi đoán rằng bà và chị đều không muốn tha thứ. Tôi không phải là loại dễ quên. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ một cú xoạc bóng ác ý của đối thủ cách đây đã vài năm. Tôi nhớ rất dai về những điều xấu xảy ra với mình, có thể đến vài năm. Nhưng lần này mọi chuyện đã đi quá xa.

    Nhà tôi từng có năm anh chị em, và đùng một cái, chỉ còn ba: Tôi, Sanela và Aleksandar, và không gì có thể vãn hồi lại được. 2 người chị khác cha đều bỏ đi, và thời gian cứ thế trôi, để rồi 15 năm sau, chị ấy có một đứa con trai, và nó gọi cho mẹ tôi:
    “Cháu chào bà ngoại”, nhưng mẹ không muốn nghe lời nào từ thằng bé.
    “Bà xin lỗi”, rồi mẹ tôi cúp máy.

    Tôi không tin vào tai mình. Tôi cảm thấy rất tệ, không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc đó nữa. Tôi chỉ muốn biến mất. Lẽ ra mẹ không nên xử sự như thế, không bao giờ. Nhưng trong gia đình tôi, lòng tự trọng được đặt lên quá cao, đến mức nó là nguyên nhân cho rất nhiều điều tồi tệ, và tôi thấy mình thật may mắn khi có quả bóng làm bạn.

    <END OF CHAPTER II>


    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  6. #26
    Ngày tham gia
    07 Feb 2009
    Số bài viết
    93

    Từ: Tôi là Zlatan




    TROLLBALL ALL DAY ERRY DAY

  7. #27
    Ngày tham gia
    08 Jun 2009
    Đến từ
    Đáy xã hội
    Số bài viết
    412

    Từ: Tôi là Zlatan

    Tiếp tục đây :haha2: dạo này hơi bị lười, có tự kỷ ở quán cafe mới lôi truyện ra dịch được ý

    Chương III

    Tại Rosengard có rất nhiều khu, và chẳng có khu nào tốt hơn hay tệ hơn khu nào cả, ngoại trừ một khu duy nhất được gọi là khu Gipsy là có vẻ tồi tệ đặc biệt. Nhưng không giống như dân Albania hay Thổ Nhĩ Kỳ khá là địa phương chủ nghĩa. Ở đây, nguồn gốc của mỗi người không phải cha mẹ mang quốc tịch nào, mà là sống ở khu nào. Nhưng bạn phải sống trong khu của mình, và nơi mẹ tôi ở được gọi là khu Tornrosen. Ở đây có một cái xích đu, một sân chơi, một cái cột cờ và một sân bóng đá nhỏ nơi chúng tôi thường chơi mỗi ngày. Thỉnh thoảng bọn trẻ trong khu không cho tôi chơi cùng, chúng cho rằng tôi nhỏ con quá. Rồi tất nhiên – tôi phải ngồi ở rìa sân.

    Tôi ghét việc phải ngồi ngoài, và ghét thua cuộc. Mặc dù vậy, chiến thắng cũng không phải là tất cả, tôi nghĩ rằng những pha bóng đẹp mắt mới thực sự là điều tuyệt vời nhất. Sẽ có những tiếng tung hô như “Wow ! Nhìn kìa !”. Bạn có thể gây ấn tượng mạnh với mọi người bằng những cú lừa bóng và đảo chân của mình, nhưng bạn phải tập luyện, tập luyện không ngừng cho đến khi bạn thành thục nhất, và thường là đến khi nghe thấy tiếng những bà mẹ mẹ từ phía cửa sổ: “Muộn rồi đấy, thức ăn nguội ngắt cả rồi, vào nhà đi.”

    “Con vào nhà ngay đây”, chúng tôi nói thế, rồi lại tiếp tục chơi, bất kể lúc đó trời tối, hoặc đổ mưa, hay là có vài đám cãi vã thường ngày. Chúng tôi chơi không biết mệt. Và bởi vì cái sân bóng đó khá nhỏ, nên chân và đầu đều phải hết sức nhanh nhạy, đặc biệt là tôi, bởi thân hình”cool”, bởi nếu không, thì sẽ không có những tiếng trầm trồ, không còn những lời tán dương nữa. Thường thì tôi ôm quả bóng đi ngủ, và nghĩ về những pha lừa bóng mà mình sẽ tập vào ngày mai. Nó giống như một bộ phim không có hồi kết vậy.

    CLB đầu tiên của tôi là MBI, Malmo Boll och Idrottsforening. Tôi tập luyện ở đấy trong khoảng 6 năm. Tôi tập trên sân cát đằng sau trại lính, và thường đạp xe tới chỗ tập bằng mấy cái xe mà tôi ăn cắp, và đó hẳn không phải là ý tưởng hay ho gì. Các HLV đã định gửi trả tôi về nhà vài lần, những lúc đó tôi hét lên và thề thốt đủ kiểu, rồi lại tiếp tục nghe cái điệp khúc: “Chuyền bóng đi, Zlatan!”. Nó khiến tôi thấy phát ớn, và tôi thấy hết sức khó chịu. Ở MBI có đủ cả người Thụy Điển lẫn người nước ngoài, và rất nhiều bậc phụ huynh lải nhải ở ngoài sân mỗi khi tôi lừa bóng. Tôi bảo họ cút xuống địa ngục đi, và đổi CLB vài lần, đến khi chuyển tới FBK Balkan, và ở đây là một sự khác biệt.

    Ở MBI mấy ông bố Thụy Điển đứng đó và hét: “Cố lên nào các chàng trai. Làm tốt lắm!”
    Tại Balkan thì có thêm câu này: “Tao sẽ thông luôn cả con mẹ mày đấy”. Ở đây có mấy gã Slavơ điên khùng đốt thuốc như ống khói tàu hỏa và ném giày vào bất cứ cái gì chúng thấy ngứa mắt, tôi nghĩ thầm: Tuyệt vời, y như ở nhà mình vậy. Tôi thuộc về nơi này ! HLV là người Bosnia. Ông ta đã từng chơi ở giải chuyện nghiệp Nam Tư, và ở đây, ông giống như một người cha của chúng tôi vậy. Thỉnh thoảng ông đưa đám trẻ chúng tôi về nhà, và cho vài đồng Kronor mua kem hoặc thỉnh thoảng mua cái gì đó để lấp đầy cái dạ dày lúc đó đang biểu tình ầm ầm.

    Tôi bị xếp ở vị trí thủ môn một thời gian. Tôi thực sự không hiểu tại sao. Chắc tại tôi có lần đã chế nhạo gã thủ môn cũ và nói mấy câu kiểu như: “Thằng ngốc, tao bắt gôn còn hay hơn mày”. Chắc hẳn tôi đã nói như vậy. Và trong một trận đấu, tôi để lọt cả chục bàn, và cảm thấy tức điên người. Tôi chửi tất cả mọi người là lũ vô dụng, bóng đá vớ vẩn, rằng cả thế giới này như một bãi phân, và tôi nói rằng mình sẽ chuyển sang chơi hockey:
    “Hockey hay hơn nhiều, bọn ngu ! Tao sẽ thành 1 cầu thủ hockey chuyên nghiệp ! Cứ chìm trong cái đống phân này đi !”

    Thật ra đó là bởi vì: tôi nhìn thấy ở môn hockey, mẹ kiếp, mọi thứ mà tôi đang cần! Bạn phải có tiền. Và tiền là lý dó duy nhất để tôi tiếp tục gắn bó với cái môn thể thao ngớ ngẩn được gọi là “Bóng Đá”. Nhưng tôi không phải bắt gôn nữa mà được chuyển lên chơi tấn công, và chơi khá tốt.

    Có một hôm CLB có trận đấu quan trọng. Khi không thấy tôi xuất hiện, mọi người tỏ ra hết sức lo lắng: “Zlatan đâu rồi ? Zlatan đâu rồi ?” Chỉ còn 1 phút nữa là trận đấu bắt đầu, và các đồng đội lúc này có vẻ như muốn giết tôi đến rồi: “Nó đâu rồi ? Làm sao mà nó có thể vắng mặt trong một trận đấu quan trọng như thế này ?” Nhưng sau đó họ thấy một thằng nhóc đang điên cuồng đạp chiếc xe ăn cắp và lao thằng tới HLV. Thằng điên đó có chạy vượt qua ông ấy không ? Không, nó phanh xe ngay trước mặt HLV và chạy thẳng vào sân, trong đầu nó nghĩ vị HLV đấy hẳn phải tức điên người.

    Ông ấy bị cát bụi bắn tung vào mặt, kèm với nó là bùn từ chiếc xe đạp. Nhưng rồi ông ấy vẫn để tôi chơi, và chúng tôi chiến thắng, tôi nhớ là thế. Chúng tôi là một đội khá tốt. Có một hôm tôi bị phạt vì tội vô kỷ luật, và phải ngồi dự bị suốt cả hiệp 1. Chúng tôi bị dẫn trước 0-4 bởi Vellinge, một đội lắm tiền nhiều của, và trận đó có thể gọi là “hàng nhập khẩu” đối mặt với dân bản địa, bầu không khí khan đài cuồng nhiệt và tôi cảm thấy muốn nổ tung khi ngồi trên ghế dự bị. Cái gã ngốc này, sao lại bắt tôi ngồi đây chứ ?
    “Ông có bị ngu không vậy ?” Tôi hỏi HLV
    “Bình tĩnh nào, cậu sẽ được chơi trận này”

    Ông ấy tung tôi vào sân ở hiệp 2 và tôi ghi 8 bàn. Chúng tôi chiến thắng 8-5, tát thằng vào mặt đám trưởng giả học làm sang và tất nhiên, tôi được tung hô nhiều nhất. Tôi có kỹ thuật và liên tục khiến đối phương khốn khổ, giống như ở khu nhà mình, tôi là nhà vô địch tí hon khi thực hiện mấy pha bóng khó lường trong không gian hẹp. Nhưng tôi thực sự mệt mỏi với mấy con vịt Donald cứ đi vòng vòng rồi nói: Tôi nhận ra Zlatan sẽ trở thành một tài năng tuyệt vời…. đại loại vậy. Cứ làm như là hồi trước họ cho tôi bú không bằng. Hay mấy câu kiểu như cậu ấy là bạn thân của tôi. Vớ vẩn vừa thôi chứ !

    Chẳng ai thấy hay hiểu gì hết. Ít nhất, là chẳng có mấy người nói xong rồi thực hiện cả. Không có CLB lớn nào gõ cửa nhà tôi, và tôi vẫn là một thằng nhóc du côn. Mà đó không phải là tất cả: “Ồ, thật tuyệt vời khi chúng ta có chàng trai trẻ tài năng này!”. Và còn “Ai cần đám người nước ngoài chứ ?” và rồi sau đó là không có gì xẩy ra cả, truyền thông cứ thổi lên rồi chìm xuống. Tôi có thể ghi được 8 bàn trong 1 trận, và đó báo hiệu điều tồi tệ tiếp theo.

    Tôi có quen một người tên là Tony Flygare, chúng tôi cùng học chung một gia sư. Cha mẹ cậu ta cũng là người Balkan và chúng tôi đều là những tay khá “cứng”. Cậu ta không sống ở Rosengard, mà sống ở đâu đó ngoài Vitemollegatan. Chúng tôi sinh cùng năm, cậu ta sinh tháng 1 còn tôi là tháng 10, và điều này thực sự tạo nên khác biệt. Cậu ta to con hơn, khỏe hơn và được đánh giá là tài năng hơn tôi. Mọi người nói nhiều về Tony: “Trông kìa, một cầu thủ thật tuyệt vời đấy chứ”, và tôi núp dưới cái bóng của cậu ta. Nhưng tôi nghĩ, mình bị đánh giá thấp có khi lại hay. Vào thời điểm đó tôi không hẳn là một tài năng xuất chúng gì, người ta biết đến tôi như một gã hoang dại, một thằng khùng, và thường không kiểm soát được cái đầu mình. Tôi cứ thế gào thét vào mặt các cầu thủ và trọng tài, và đổi CLB không biết bao nhiêu lần. Chơi ở Balkan, rồi trở lại MBI, rồi lại tới Balkan và tiếp theo là BK Flagg. Tôi giống như cái máy gây rắc rối và chẳng ai muốn tôi tham gia tập luyện cả, và thỉnh thoảng, tôi liếc nhìn các bậc cha mẹ đang đứng ở ngoài xem con mình tập luyện.

    Cha tôi không bao giờ xem tôi tập, ông không muốn đứng giữa đám người Slavơ lẫn người Thụy Điển, và tôi thực sự không hiểu khi đó mình nghĩ gì. Tôi chẳng cần ai cả, và cũng quen với việc sống 1 mình rồi. Nhưng theo cách nào đó, điều này vẫn khiến tôi bị tổn thương. Bạn quen với nếp sống của mình, và tôi quen với việc giữ khoảng cách với mọi người. Cha là cha, ông là người tuyệt vời, điên hết thuốc chữa và thất thường. Tôi chẳng có kỳ vọng gì vào ông như những đứa trẻ khác kỳ vọng vào cha mẹ chúng. Mà có lẽ tôi cũng nuôi vài hy vọng nhỏ nhoi. Thử tưởng tượng nếu có ngày ông được xem những thứ tuyệt vời, như xem người Brazil chơi bóng chẳng hạn ? Cha cũng có những lúc rất ngẫu hứng, khi ông ấy cực kỳ hưng phấn. Và ông muốn tôi trở thành một luật sư.

    <Phù, mệt, còn tiếp.... "


    THANH NIÊN TAM THẤT: THẤT NGHIỆP, THẤT TÌNH VÀ THẤT VỌNG

  8. #28
    Ảnh đại diện của DNV
    DNV đang ngoại tuyến Em tên là Hồng. Hãy gọi em là sịp hồng Moderator
    Ngày tham gia
    09 Dec 2009
    Đến từ
    Neverland
    Số bài viết
    6,748

    Từ: Tôi là Zlatan

    mình đọc bên đây rồi qua bên báo đọc nữa nên giờ chả nhớ đọc tới đoạn nào nữa rồi


  9. #29
    Ngày tham gia
    22 Nov 2008
    Số bài viết
    38

    Từ: Tôi là Zlatan

    Bản dịch của bạn quá hay bạn ah. Tôi đọc mấy bản dịch rồi nhưng công nhận bản dịch của bạn sâu sắc, và rất chuẩn truyền tải đc nội dung của tác giả. Hy bọng bạn tiếp tục phát huy dich tiếp cho a e đc thưởng thức nhé!!!


  10. #30
    Ngày tham gia
    21 Jan 2008
    Số bài viết
    1,783

    Từ: Tôi là Zlatan

    Huynh dịch tiếp đi nào đệ hóng


Qui định gửi bài

  • Bạn không thể lập chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi bài phản hồi
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết
  •