Sau những năm tháng dài đằng đẵng gắn bó với Aston Villa ở FM11, đến nỗi FM12 ra không thèm chơi, mặc dù đã down về, up lên 12.0.4 đàng hoàng nhưng cũng chỉ để cho đẹp. Đến lúc này đã quá chán, không còn mục tiêu phấn đấu gì nữa, mình quyết định làm một điều gì đó mới mẻ hơn, nhiều thử thách hơn, khắc nghiệt hơn. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, mình đã quyết định và hạ quyết tâm đi lên từ tận đáy xã hội của cái nơi người ta coi vẫn coi là cái nôi của nền bóng đá - Vương quốc Anh. Quyết định được giải đấu, thế bây giờ sẽ pick đội nào đây, điểm qua từng cái tên, chả cái tên nào để lại chút ấn tượng. Khi đang dừng ở Hampton & Richmond, một chút ký ức trong đầu hiện ra. Ngồi ngẫm nghĩ. Cuối cùng mới nhớ ra được là ngày trước có xem một bộ phim về bóng đá hay bóng rổ gì đấy, có một đội thuộc trường đại học Hampton & Richmond (cũng không nhớ chính xác là trường đại học hay trung học nữa). Trong đó thì mỗi khi đội nhà xuất trận hay gặp vấn đề, HLV thường động viên các cầu thủ của mình như thế này:

- We are Hampton & Rich... Rich what?
- Hampton & Richmond *đồng thanh*
- Hampton & Richwhat? *hét to*
- Hampton & Richmond *vẫn đồng thanh*

Và thế là gói ghém đồ đạc, tạm biệt gia đình và người thân, đón chuyến máy bay vừa muộn vừa rẻ sang London bắt đầu thực hiện ước mơ. Trước khi ra đi không quên mang theo pho bí kíp vẫn được rất nhiều các HLV tin dùng, phòng trường hợp nguy cấp, chính là FMRTE huyền thoại. Thế là yên tâm sách va li lên đường.

[Nhiều tiếng trôi qua...]

Bước xuống máy bay thật tự tin, trong lòng tự nhủ "anh mà đã mang theo pho bí kíp này thì cứ xác định là mỗi năm một mùa, 6-7 năm là xử đẹp cái C1 thôi". Vừa nghĩ vừa đi vừa xoa tay, nét mặt thì tỏ ra hý hửng mà không biết đã đến khu kiểm tra hành lý từ lúc nào. Bị chặn lại bởi mấy anh Security phải to đến gấp 3 gấp 4 lần mình làm mình hơi hãi, tim đập loạn xạ, nét mặt tái nhợt, không nói câu nào. Cảm thấy có dấu hiệu khả nghi, các ảnh bắt giữ lại khám xét kiểm tra tới lui. Sau khi trấn tĩnh lại thì cũng để các anh khám hành lý, đang ung dung làm một cốc cafe, đọc lướt tờ báo xem có chỗ nào cho thuê nhà không thì một anh ra nói với mình với pho bí kíp mình mang theo:

- Xin lỗi anh, chúng tôi phải giữ lại cuốn sách này.
- Tại sao, chỉ là một cuốn sách cũ thôi mà
- Theo điều tra của chúng tôi, anh đến London để làm công tác huấn luyện về đá bóng, chúng tôi đã liên lạc với FA và biết rằng cuốn sách này bị cấm sử dụng tại Vương quốc Anh. Chúng tôi buộc lòng phải tịch thu và tiêu hủy nó.

Sau một hồi cãi cọ nhưng không ăn thua, các anh ý còn dọa sẽ tống giam nếu không chịu hợp tác, ngước nhìn đồng hồ cũng đã gần đến giờ hẹn với McPherson, chủ tịch CLB, cuồi cùng đành phải ngậm bồ hòn bước ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi và thầm nghĩ "Hỏng, hỏng hết cả, bao nhiêu tính toán đã ở lại sân bay mất rồi"

Đến gặp McPherson với bộ dạng thất thểu, tinh thần suy sụp, sau khi được giới thiệu qua về CLB với nhưng thông tin không thể tồi tệ hơn như thế này

McPherson chìa ra một bản hợp đồng có thời hạn một năm, mức lương 325 bảng/tuần. Sau một thoáng đắn đo, "Thôi đã đến đây rồi thì ký quách cho xong, giờ mà về thì còn mặt mũi nào nữa"

Sau buổi gặp mặt chóng vánh, đến chiều tối sau khi các cầu thủ đã đi làm về, cơm nước xong xuôi, mình quyết định triệu tập toàn bộ đội bóng để làm lễ ra mắt. Ông nào ông nấy bộ dạng mệt mỏi, nhao nhao lên bảo:
- Anh ra mắt nhanh lên, bọn em còn về với vợ con
Không biết nói gì hơn, giới thiệu qua rồi cho các bố trẻ về, vào làm việc với những thành viên trong BHL, được các chú giới thiệu sơ qua, nói chung là cũng giúp đỡ nhiệt tình để mình không bỡ ngỡ, điểm qua vài cầu thủ ngôi sao, đặc biệt là James Simmonds với những chỉ số thống kê hãi hùng con thạch sùng


Thôi thì cũng chấp nhận thôi, rủ mấy chú chân tay đi làm chén rượu rồi về nhà, đầu óc vẫn chưa nghĩ được ý tưởng gì cho đội bóng, vừa bật máy tính định vào lx.us tí cho thư giãn thì thấy có mail của McPherson

"Anh quên mất lúc nãy chưa hỏi chú mục tiêu của chú đến đây để làm gì, anh cho chú chọn nhé, cái nào cũng được anh chiều hết. Anh gửi chú cái file đấy, tick vào rồi gửi lại anh là okie. Anh ngủ trước đây"

Mở file đính kèm thì ôi thôi....


Không biết phải tick cái nào, cái nào cũng như cái nào, thôi thì chọn cái dễ nhất cho nó nhẹ đầu, reply lại cho McPherson, không có lầu, không có xanh gì nữa, lên giường đắp chăn, đánh một giấc ngon lành sau một ngày dài mệt mỏi.

[to be continued...]

Chủ đề tương tự: